Trước mắt, hai dãy nhà hai bên để thừa một đạo lối đi chính giữa, không quá năm mét, nhà chính làm bằng gỗ cây màu xám đen, trông cũ kỹ vô cùng, nhìn qua lại có chút mục nát yếu ớt.
Mái nhà phủ xuống làm từ lá cây phơi khô, nhìn cẩn thận một chút, trên tường xuất hiện vài chỗ ẩm mốc, tương phản với kiến trúc của Thần Kiếm Tông, một bước đi vào như là đi qua hai cái thế giới khác nhau.
Hai ngôi nhà đầu tiên, trên cao dựng một thanh cầu vượt cũng bằng gỗ, lối đi chính là nằm ngay bên dưới.
Nhìn vào có vẻ đổ nát lộn xộn, có lẽ đi vào sâu bên trong mới biết tường tận.
Lúc này, Thần Kiếm Tông đệ tử đúng hẹn có mặt, có cái hơi sợ sệt, có cái ngẩng mặt nhìn trời lộ ra láo toét.
Thấy được Chu Dũng, Tần Đức Thọ, cùng năm cái Xà Kiếm Môn đệ tử khác, ngoài ra còn có hơn mười cái đệ tử.
Số lượng này cũng không quá nhiều.
Lê Thu Vũ lặng lẽ khoát tay, chỉ chỉ vào hai cái lão giả đứng đằng kia, nói.
"Kia là Thần Kiếm Tông trưởng lão!"Được nàng chỉ bảo, Lý Thanh gật đầu! Đây là giám khảo chấm thi nha.
Hai vị trưởng lão cũng có thể cứu môn sinh gặp nạn trong lúc vượt ải, bất quá đây là dựa trên lý thuyết, trưởng lão còn phải e ngại Cổ Ma Trận nha.
Lúc này, Chu Dũng cùng Tần Đức Thọ thấy được Lê Thu Vũ hai người, không ngại đi tới nhả rãnh.
"Lê sư muội, không phải chứ, ngươi thật một mực tin tưởng một cái đệ tử mới nhập môn sao? Hắn vào tông môn còn chưa tới một ngày.
" Chu Dũng xoa xoa cằm, cười nói lại liếc qua Lý Thanh một chút.
"Mời Chu sư huynh đừng lo, bọn ta đều từ đẳng cấp bốn linh kiếm trở lên, cứu một cái phế vật hẳn là không thành vấn đề!" Luôn đi theo là Tần Đức Thọ xen vào một câu, ngược lại ánh mắt hắn quan tâm Lý Thanh nhiều hơn.
"Phong ấn Cổ Ma Đạo, lần này nhất định phải được!" Chu Dũng rất tự tin với bản thân vừa đi lên đẳng cấp bảy linh kiếm, khịt mũi coi thường.
"Không phải Chu sư huynh còn ai khác vào đây?" Cái đệ tử khác trong nhóm không ngại trước quần chúng vuốt mông ngựa một chút.
Lý Thanh liền nhận ra, Chu Dũng tự tin như vậy là vì chuyến này không có ai thực lực hơn hắn nha.
Cũng là không thấy Trần Chính Quang.
Lý Thanh cười thầm, tên Trần Chính Quang này không mấy ưa thích Thần Kiếm Tông đi.
"Coi như ta thương tình lên tiếng nhắc nhở, ngươi không nghe ta cũng không thể làm gì khác.
" Chu Dũng ánh mắt sắc bén về phía Lý Thanh, cố ý nói to một chút.
Lý Thanh khẽ lắc đầu, chính mình cũng không muốn đi Cổ Ma Trận làm gì.
Nhưng hắn đã nhập môn, nghe lời đại sư tỷ chứ sao, các ngươi nhìn Thần Kiếm Tông, một cái không xuất hiện hoà thuận địa phương, còn nơi nào để cho ta đi?Mà Chu Dũng dùng ánh mắt cùng âm thanh nói lên tất cả, hắn thực sự hận mình à.
Lý Thanh cũng chỉ là đệ tử mới nhập môn.
Làm sao đâu, Chu Dũng xem mình như một cái bại hoại sắp cướp đi nàng dâu của hắn.
Lý Thanh được cái chính là mặt dày, không lưu ý quá nhiều Chu Dũng, còn đối phương muốn hãm hại mình cái đó tính sau.
Xà Kiếm Môn đệ tử hùa theo cười nói, gây chú ý tới nhiều người, hai vị trưởng lão không đủ kiên nhẫn, thế là xuất lệnh vượt ải.
Nói phong ấn, thực chất chỉ cần đẩy lui Cổ Ma Trận về yên tĩnh, còn muốn phong ấn hoàn toàn dĩ nhiên không thể, các trưởng lão còn chưa làm được nha.
Điểm này Lý Thanh có phần suy nghĩ, thậm chí suy nghĩ lệch lạc đi so với mục tiêu vượt quan ải.
Lê Thu Vũ chỉ có hai đạo linh phù, lại đem chia cho sư đệ mình một đạo.
Đây là Tiểu Linh Vệ Phù, Đại Linh Vệ Phù, mà Tiểu Linh Vệ Phù là nàng giữ lấy, Lý Thanh chính là cầm về Đại Linh Vệ Phù.
Đây là Thần Kiếm Tông cấp cao linh phù, là Thần Kiếm Tông tông chủ thương tiếc cho Bích Kiếm Môn lĩnh chủ vong mạng, tặng Lê Thu Vũ.
Nói chung là đồ tốt.
Trong gang tấc linh phù sẽ bảo trụ được hồn phách, khoảng năm phút đồng hồ an toàn, có thể sử dụng trong nguy kịch.
Lý Thanh không nắm chắc mình lúc nào cần dùng nó, nhưng nhận lấy, Lê Thu Vũ niên kỷ không lớn, vẫn là đầy đủ tình nghĩa.
Thông qua Lê Thu Vũ nói, trong năm phút