Tây Hồng Thị đưa cho mỗi người một phiến khăn đen làm khẩu trang, quay qua nhìn Lý Thành Thiên nói.
"Lát nữa ta sẽ dùng tới độc khí, trong khăn này có chứa thuốc phòng độc."Lý Thành Thiên à à, cột khăn bịt mặt."Xuất phát!" Nam Qua nói, treo đèn lồ ng trên cành cây, trực tiếp bước vào bên trong.Đồng thời Đông Qua nhanh chóng luồng qua những khoả th ân cây, cơ thể chìm trong bóng tối làm ngụy trang.Lý Thành Thiên chưa biết phải làm sao, Tây Hồng Thị liếc nhìn hắn.
"Theo ta!"Thế là hắn cùng Tây Hồng Thị vòng qua hướng khác, tới một chỗ nàng buông xuống bó củi, từ sau eo rút ra một cái cuốc, cầm đưa cho Lý Thành Thiên.
"Giúp ta đào một cái hố!"Hắn nhận lấy, nhìn xuống khó hiểu nói.
"Cần đào bao nhiêu?""Không cần lớn, đủ để bỏ tất cả số củi này, sau đó đốt lên!" Tây Hồng Thị nói.
"Được chứ?""Đương nhiên là được!"Nàng nhìn hắn mà cười, vô cùng yêu dã khí chất, để cho lòng người có cảm giác hươu con xông loạn.Sau đó nàng đeo khẩu trang quay người chạy về hướng khác, thân thủ còn rất nhanh nhẹn.Lý Thành Thiên hít vào một hơi, lấy nước lạnh làm mềm đất, hai tay nâng lên cuốc sắt.Lúc này Nam Qua vừa đến gần ba đầu Thiết Giác Sài giật mình đứng lên, sáu viên tròng mắt cảnh giác nhìn hắn.Nhận ra nơi đây chỉ có mình hắn, ba đầu Thiết Giác Sài phân thành ba hướng phóng tới.Nam Qua hơi lùi lại khom người.Một đầu Thiết Giác Sài mi tâm tụ lại hung hăng, nhảy lên cao, há miệng hướng tới cổ Nam Qua.Một tay rút phác đao Nam Qua chắn ngang phía trước, Thiết Giác Sài cắn trúng lưỡi đao sáng choang, miệng hàm phún máu.Nam Qua tỏ ra không chậm trễ, tay kia sờ dưới bắp chân, lại lấy thêm một thanh đồ trư đao đen thùi, trọng kích vào bụng Thiết Giác Sài chưa kịp rơi xuống.Máu tươi đều ngay mặt hắn dính vào, nhiễm lên lông tóc.Còn lại hai đầu Thiết Giác Sài lao tới, một trong số đó chợt bị một cái móc câu dính ngay lưng, đau đớn mất đà, cả người muốn cắm về phía trước.Đằng sau Hồ Lô nắm ngư câu, gồng tay giật mạnh, dây câu căng thẳng kéo Thiết Giác Sài ném ngược lên trời.Sau đó Hồ Lô chuyển mình, vung gậy, Thiết Giác Sài tạo nên một vầng nguyệt nha đẹp mắt, thân sói nặng nề nện trên mặt đất, kêu la thảm thiết.Một đầu Thiết Giác Sài cuối cùng đột nhiên dừng lại, nhìn qua hai người tỏ ra không ổn, bèn ngẩng đầu tru khốc.Một trận tiếng sói tru phát ra, tiếp theo lân cận đều có tiếng tru đáp lại, đồng nghĩa bầy đàn nó đều muốn kéo qua.Rừng rậm lúc này đã không hề yên tĩnh."Ngay lúc này!"Thiết Giác Sài quay đầu bỏ trốn, chợt từ bụi cây lao ra một thiếu niên, cũng là Đông Qua, mộc chùy vỗ tới sau ót nó.Khiến nó trừng mắt, thân thể c ắm vào bùn đất.Đông Qua cùi chỏ hướng lên trời.
"Giết!"Binh!Mộc chùy đập phải mặt Thiết Giác Sài một cái, nó chỉ kịp dùng bốn chân co giật, sau đó nằm im, bên dưới máu ứ thành một vũng lớn."Ha ha ha!" Đông Qua khoái trá cúi người xuống, mộc chùy kẹp nách, một tay lấy ra tiểu đao.Bên kia Tây Hồng Thị trên tay là một nắm cuộn giấy nhỏ, thực chất là bằng kim loại, trông như ống hút nhưng nhỏ ngắn hơn rất nhiều.Nàng coi đó như tăm tre cắm sâu xuống đất, cơ bản nhìn sẽ khó phát hiện, cứ như vậy cắm thành một hàng.Sau đó liền trở về vị trí ban đầu.Nam Qua cùng Hồ Lô bận bịu dùng khăn vải lau sạch sừng Thiết Giác Sài, mà không lâu sau đó sừng biến đen, trông như khối than gỗ.Hồ Lô gật đầu hài lòng, sau đó nhìn về đằng kia hô to.
"Đông Qua mau lên!"Trong khi đó Đông Qua không chú tâm tới, chỉ là vừa mới dùng tiểu đao phá mở đầu Thiết Giác Sài, cạy lấy sừng.Nhìn xuống chiến lợi phẩm trên tay hai mắt sáng lên không ít.Xoát!Đột nhiên một cái hắc ảnh lướt ngang, Đông Qua giật mình nhìn lên thì thấy một đầu Thiết Giác Sài bay tới, liền đưa mộc chùy chống đỡ, thần sắc mang theo kinh hãi.Vì Thiết Giác Sài tấn công cũng quá bất ngờ, Đông Qua sợ là không kịp trở tay.Nhưng trong gang tấc hắn vẫn không thấy Thiết Giác Sài làm gì, mà là lệch lạc rơi xuống đất, cả người lăn lộn.Hắn nhìn lại thì thấy bên cạnh là Lý Thành Thiên, đầu kiếm quay xuống bên dưới, yêu huyết theo lưỡi kiếm chảy