Xông tới rừng liễu thời khắc này đã rơi vào yên tĩnh, ba người Đường Táng xôn xao lên, vì Thần Kiếm Tông không đưa ra giới hạn số lượng, cho nên lấy được năm khoả Phục Linh Cô coi như hoàn thành nhiệm vụ.Đường Táng nghĩ nhanh qua nói.
"Đưa cho Bách Y Quán một cái chúng ta còn bốn cái, mỗi người nhận một cái đi, đem về Thần Kiếm Tông một cái."Dương Lực xoè rộng bàn tay đếm ngón tay, sau đó ủy khuất kêu lên.
"Ngươi nói người chịu đi xuống là lập đại công sẽ chia nhiều hơn mà?"Cũng không thể trách Đường Táng, ban đầu còn định giao nộp Thần Kiếm Tông nhiều Phục Linh Cô, chẳng qua không ngờ bọn chúng mọc ít như vậy.Bây giờ ba người còn lại ba cái, muốn chia nhiều hơn là làm sao chia?Hắn cũng không rõ ràng Phục Linh Cô có thể tách ra từng đầu nấm hay không, sợ là mất đi tác dụng.Nhưng cái gọi là đại ca uy nghiêm phải có, Đường Táng làm bộ nổi giận nói.
"Ta nói Lập Bình không phải nói ngươi!"Nhận được đối xử tệ bạc Dương Lực cũng phải im lặng, ai bảo hắn không giỏi làm toán đâu.Mãi im lặng Lý Lập Bình quay qua nói.
"Ta có một ý! Cũng vì tên vừa rồi lấy mất một đầu, đó là phần của ngươi, nếu ngươi muốn nhiều hơn thì tìm hắn đòi lại đi!"Đường Táng hai mắt sáng lên, gật đầu nói.
"Đúng nha, ngươi có dám không nha?"Tại trong rừng giết người ném xác vào bụi cây cũng không ai biết, bọn hắn đã nghĩ qua trường hợp này.Dương Lực hùng hùng hổ hổ nói.
"Là! Để coi tên kia đi đâu rồi?"Lúc này Lý Thành Thiên đi tuốt đằng sau, tránh cho bị người khác cướp hàng.Ba người Đường Táng chậm bao nhiêu hắn chậm bấy nhiêu.Đối phương dường như rất có cảnh giác, Lý Thành Thiên không tiện ra tay, đương nhiên hắn cũng muốn cướp hàng.Làm toán dễ nhất là chia hết bằng một, chính là một mình ngươi lấy hết.Mọi thứ đều ẩn ẩn trong ý niệm, song phương chưa có động thủ, chỉ là lúc này bọn hắn đi ngang lão liễu liền phát sinh dị biến.Lý Thành Thiên bị chấn kinh phải dừng lại, ánh mắt rơi trên mặt đất nhận ra có cái gì không đúng cho lắm.Cứ tưởng rễ cây lâu năm hiển nhiên cứng cáp, không ngờ tụi nó lúc này ngo ngoe muốn động, từng nhánh từng nhánh ngược lại là mềm dẻo xông phá mặt đất mà chui lên.Vài đầu rễ cây hướng tới ba người Đường Táng cuốn lấy, bọn hắn chưa kịp phản ứng đã bị rễ cây ép quỳ gối, tay chân thân người đều có rễ cây lượn quanh, sau đó tụi nó thô cứng lại hình thành gông kìm khoá chặt ba người.Chỉ chừa lại cái đầu, sáu viên tròng mắt đờ đẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.Đường Táng bỗng quát lên.
"Lại gặp thứ gì vậy?"Bên cạnh hắn Dương Lực hoảng hốt nói.
"Ta nghĩ chúng ta đụng phải Mộc yêu!?"Nghe nói Đường Táng thật là xúc động, gấp muốn nhảy tới tung một quyền nện vào đỉnh đầu cái tên đần này, tiếc là đang bị trói không thể.Ai ai đều biết, trong rừng không có Mộc Yêu chẳng lẽ là Thủy yêu, nói chuyện huề vốn.Lý Thành Thiên sợ hãi nhìn quanh, trong đầu đang nói với hệ thống.
"Ngươi có nhìn ra là yêu vật nào không?"[Là Mộc yêu đi!]Lập tức Lý Thành Thiên trên trán u một cục.Nhưng là rất nhanh cho hắn đáp án, đằng kia lão liễu trên người tản mát ra lục quang, đồng dạng giữa rừng liễu tối tăm một chi nến quái dị thắp lên, khiến mọi người đều chú ý tới nó.Lão liễu này không chỉ là một cái cây lâu năm, còn là thành tinh!Ánh sáng này là yêu quang bản sắc của Mộc yêu, diệp lục chi sắc.Bất quá nhìn lão liễu hiện tại không còn cái lá cây nào, thay vào đó là vô số đầu thanh xà giùng giằng dưới cành cây, tụi nó há miệng cất lên âm thanh như là ai oán, như là thống hận.Rất gần với ba người Đường Táng đang quỳ trước lão liễu, khiến bọn hắn run rẩy khẽ thốt lên.Trước đó bọn hắn đều tin tưởng vào khả năng chính mình, Thần Kiếm Tông luyện tu chân giả nhưng còn là khu ma sư, chủ ý hàng yêu phục ma.Bọn hắn là ngự kiếm sư cũng học qua phù pháp chi thuật, có điều không bằng đạo sĩ mà thôi.Nhưng mà, mấy cái rễ cây này cũng quá hỗn đản phong bế huyết mạch bọn hắn, nói chung bọn hắn nên cảm giác dần tê dại, chứ không thể làm gì khác ngoài một thân người nhỏ bé.Con người cũng như hạt bụi trước sức mạnh thiên nhiên, chính là