Nhưng mà không sao, nhân sinh không có mấy cái tự tổn thương bản thân, trừ cái đó ra phòng ngự cao lại là chuyện tốt.Lý Thành Thiên nhỏ giọt máu rơi xuống một khu trống ngay góc dưới mảnh giấy, máu tươi tan ra hoá thành một đoàn hồng sắc ký tự.Sau đó lại chính dùng Diệp Huyết Công truyền tới trị liệu ngón tay, quá trình phải ba phút đồng hồ xảy ra vẫn chưa lành hẳn.Lại nhìn máu trên ngón tay còn phát ra một chút ánh sáng.Là Tiên nhân nhưng máu cũng chưa hoàn toàn là linh huyết, cũng như phàm nhân, nhưng đây là hắn tận mắt thấy lần đầu.Hơn nữa huyết dịch thừa nhẹ tới mức bay lên, phân rã thành khói, chốc lát tại trước mặt chi chít như là một trận huyết vụ.[Bước vào Địa Phủ ký chủ thay đổi pháp thân, trở nên cường hãn vô cùng, thêm máu chính là Địa Phủ Đế Vương chi huyết, tác động tới Địa Phủ huyết mạch.
Một giọt máu rơi sẽ chấn động toàn bộ Địa Phủ, khiến chúng sinh thương tâm.]Lý Thành Thiên kinh nghi lúc này mới nhìn trực diện Vạn Pháp Lão Sư.Vậy mà Vạn Pháp Lão Sư hai viên bạch nhãn trở nên đỏ ngầu, nước mắt tràn mi mà ra.Lý Thành Thiên có một dạng luống cuống tay chân như muốn dỗ con nít khóc, bèn nói.
"Không sao không sao! Đây là ta tình nguyện hiến máu!"Vạn Pháp Lão Sư đưa tay gạt lệ, sụt sùi nói.
"Hảo đại vương vì gia nhập Vạn Pháp Quy Tông mà không ngại hi sinh, lão phu lấy làm cảm động!""Thôi được rồi, ta hứa giúp ngươi tìm thêm mấy người tới ký danh!" Lý Thành Thiên nhìn Vạn Pháp Lão Sư đáng thương, như là người đầu bạc tiễn người đầu xanh tiết tấu, bèn an ủi nói, không ngờ người Địa Phủ đối với hắn lại hâm mộ cuồng như vậy.Nghe xong Vạn Pháp Lão Sư mới hoà hoãn một chút, nói.
"Đúng là ta đang cần một số nhân khẩu làm công tác giảng dạy tầng dưới, đa tạ đại vương!"Lý Thành Thiên thầm lắc đầu, Địa Phủ hiện tại ngay cả quỷ cũng không có tới, nhưng vẫn đồng ý.Kế đến Vạn Pháp Lão Sư xin nhận lại giấy nhập học, vẫn chưa thể hết cảm động nói.
"Máu đại vương thật quý giá, ta phải mang về đóng khung, treo lên trước Vạn Pháp Quy Tông coi như bày ra thái độ cung kính!"Sau đó tỏ ra tận lực đem giấu tờ giấy nhập học, tiếp theo trịnh trọng nói.
"Đại vương có thể bắt đầu sao?"Lý Thành Thiên gật đầu, đi về phía trước xâm nhập vào dãy bàn ghế, từng cái đều là bằng hắc cương lạnh như băng.Đằng trước nền gạch nâng đỡ lên tạo thành bục giảng, Vạn Pháp Lão Sư chính là đứng tại đó, xoay người lại.Vừa đặt mông xuống Lý Thành Thiên phảng phất mình trở lại trước kia, tiền kiếp mười hai năm ròng cầm sách gian khổ, mà cái gian khổ xuất phát không phải từ dùng tâm vùi đầu học, mà là học nhưng không có vô.Giống như lời nói chui vào lỗ tai bên này lại rơi sang bên kia đi đâu mất, mười hai năm kết thúc đem trả hết cho nhà trường.Khoảng thời gian dài như vậy bỏ ra, kỳ thực hắn không thích học, nhưng toàn thế giới đều đi học, hắn không muốn thất học phải bắt chước bọn hắn, thêm nữa phải lo lắng tới tương lai.Mãi sau này hắn mới nhận ra mình mất đi nhiều tự do, bù lại lúc trước không cần lo nghĩ gì, trong lớp lúc nào cũng náo nhiệt nhưng không đau đầu, bạn cùng lớp vây quanh đi đâu cũng gặp, dần cũng có chút kỷ niệm.Lúc này nhớ lại chuyện xưa, nhưng hắn cảm giác lẻ loi trơ trọi.Cái giá cần trả cho trưởng thành cũng là cô độc.Phía trên Vạn Pháp Lão Sư nói qua loa về quá khứ hình thành Vạn Pháp Quy Tông, sau đó tới mục đích buổi học hôm nay, tiến vào giảng bài.
"Vũ trụ mênh mông, nhất niệm đều có thể ảnh hưởng, bởi vì tất cả..."Vậy mà hắn thành thật thả xuống ba ngàn từ, lời lẽ không cùng mấy cái khác lão sư đồng nhất, nhưng Lý Thành Thiên cảm nhận một thứ.Tiền kiếp ngồi nghe giảng cần thực hành càng nhanh càng tốt, nếu đánh sâu vào lý thuyết yêu cầu đừng quá dài, nếu không với lão sư rất biết cách phối hợp nhịp điệu, không chỉ hắn cũng có mấy đồng học bị cuốn vào buồn ngủ.Mà thời khắc này thực sự buồn ngủ kéo tới, Lý Thành Thiên hai mắt lim dim dự cảm sắp không chịu nổi.Không hổ là lão sư kinh nghiệm có thừa, lời nói như tiếng đàn bên tai, từng hồi rót vào, mặc kệ nghe không hiểu cái gì nhưng tác dụng gây mê nhân tạo.Lý