" Nhắm mắt lại.. anh mất em mãi mãi."
—————
Anh dịu dàng đến lạ thường, bàn tay ấm áp đưa lên xoa nhẹ lấy đầu cô, " Kiếp này ngoài cô ấy ra, tôi không thể yêu thêm ai nữa."
" Tôi sẽ không như anh, sẽ không dễ dàng buông đi những thứ mình cần nắm lấy. Tôi chờ anh! " - Tuy là có chút chạnh lòng về những điều anh vừa nói nhưng nó sẽ không thể ngăn cản tình cảm trân thành mà cô đã dành cho anh.
Anh quay lưng bước đi, không hiểu vì điều gì mà khiến trong anh có chút khó chịu. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được cô nàng thú vị này, người cho anh thêm niềm tin vào cuộc sống, người cho anh thấy cuộc sống anh vẫn còn rất nhiều điều để lưu luyến
Cô đứng đó, đứng nhìn hình bóng anh khuất dần đi mà lại chẳng làm được gì.
" Anh là đồ ngốc! "
———
Anh đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa lớn, cánh cửa bật ra với luồn khí lạnh chết người, anh nhấc chân bước vào, cánh cửa ngay tức khắc đóng rầm lại, bao quanh anh bây giờ chỉ là một màu đen không mùi không sắc, không có gì ngoài tiếng gió đang thở rít rào, đôi mắt đỏ chợt sáng bừng trong bóng đen mờ ảo, đôi hàng mi khép lại anh cố cảm nhận một luồn sức mạnh như đang tiến gần đến anh. Con ngươi đỏ to tròn bật ra, trước mắt anh là một người đàn ông, trên tay nâng niu điếu thuốc tàn còn đang vương khói.
" Cháu rất biết giữ lời hứa đó.. chẳng giống cha cháu chút nào."
" Việc giữa tôi và ông không hề liên quan đến ông ấy."
" Thằng bé này chẳng biết đùa gì cả."
" Ông có thể bớt lòng vòng và vào vấn đề chính không."
" Chỉ là ta muốn cho cháu một chút thời gian để chuẩn bị đó mà.. cháu không cần phải căn thẳng quá như vậy." - Ông vừa nói vừa chống gậy bước đi quanh anh, rồi từ từ đưa tay rút từ trong túi quần ra một ống thuốc rồi đưa sang Carla
" Uống vào đi.. nó sẽ giúp cháu bớt đi phần nào đau đớn."
Anh nhìn ông với ánh mắt dè chừng, chẳng thể hiểu nổi thật sự thì ông ta muốn gì đây nữa, hay Aoyama ông ta thực sự có ý tốt đó. Anh giật lấy ống thuốc bí ẩn rồi dồn hết vào miệng.. chết thì chết, sợ gì chứ.
Chỉ ngay sau khi uống vào thì dường như nó liền ngay tức khắc phát hiệu công lực ma quái của mình, những lằng gân xanh nổi lên đầy khắp cơ thể của Carla, con tim anh thì cứ như bị thứ gì đó đang dần bóp nghẹn vậy, thực sự anh như không thể thở..
" BỤP "
Ống thuốc ma quái rớt xuống vỡ tan ra thành những mảnh kính vụng vây đầy trên nền đất.
Carla như không thể chịu nỗi từng cơn đau như đang không ngừng dồn dập đến anh, đôi chân rung rẩy, anh ngã sấp xuống đất, đôi bàn tay thì ôm lấy đầu rêи ɾỉ.
" Phản ứng rất tốt.." - Ông đứng đó, đứng nhìn anh co rút cả cơ thể đau đớn mà lại thầm hé môi cười. Thật ra ống thuốc đó là do ông mới vừa bào chế, tất nhiên thử trên động vật sẽ không vui và thú vị bằng rồi, mà quan trọng là nó phải thoả mãn được ngài Aoyama lừng danh đây đã.
Lọ thuốc có tác dụng khiến cho người mới vừa uống vào sẽ đau đớn suốt hơn 24 tiếng đồng hồ. Như sau cơn đau đớn đó, nó sẽ mang lại cho họ một luồn sức mạnh đến không thể tưởng, và tất nhiên ông ta sẽ không sẽ không làm những điều mà nó không mang đến lợi ích gì cho bản thân mình. Nó sẽ khiến cho Carla mất đi tất cả những ký ức trước kia và sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Kesumada, vì trong đó có pha cả máu của ông ấy. Ban đầu ông định sẽ thử nó lên người của Kino, nhưng suy đi nghĩ lại thì dù gì ông chỉ có duy nhất mỗi thằng con trai là anh, nếu sáng chế đó mà có thất bại, ông nhất định sẽ không thể tha thứ cho mình.
" Đến lúc rồi.. "
Aoyama với lưỡi dao nhọn tiến gần đến anh, để có thể tiếp tục những thí nghiệm điên rồ của mình, ông cần phải có đôi mắt của quỷ dữ, và người đó không ai khác chính là Carla Ripia.
" AAAAAAAAAAA.."
Tiếng thét đau đớn vang rọi khắp cả căn biệt thự, Julia từ phía ngoài đẩy cửa xông vào, trong suốt cả trình vừa rồi, Julia vẫn nép mình sau cánh cửa và lắng nghe hết tất cả, nhờ đó mà cô biết được tâm địa của cha mình tàn độc đến thế nào.
Julia như không tin vào cảnh tưởng kinh hoàng trước mắt mình. Kia là người đàn ông với đôi mắt đỏ đang cầm lấy lưỡi dao nhuộm màu máu, nghiêng đầu ông ngắm nghía một dòng màu đỏ đang chảy rồi đẫm đầy trên nền đất.
" Cha.."
" Sao con lại vào đây."
" Nếu thí nghiệm đó thất bại thì sao đây hả, anh ấy có thể chết đấy."
" Con dám nghe lén ta sao??"
" Con đã biết từ rất lâu rồi như con không ngờ, không ngờ rằng cha sẽ thử nó lên người của anh ấy. "
" Thì sao chứ? Nó có chết đi thì cũng chẳng liên quan gì đến ta mà. Nhưng nếu thành công thì khác, ta sẽ có được tất cả những thứ mà ta muốn, không phải như thế sẽ rất tốt sao." - Ông đáp với giọng điệu giang xảo.
Cô không ngờ người cha mình tin tưởng và kính trọng bao lâu qua lại như thế, sao ông ta có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Cô chạy đến bên anh, người con trai đang ôm lấy đôi mắt đẫm máu của mình rồi không ngừng rêи ɾỉ, đôi môi cô rung rẩy, cô như muốn bật khóc trước cảnh tượng đau thương này.
Cô choàng tay ôm chặt lấy anh rồi thì thầm: " Không sao.. không sao, ngủ một giấc thức dậy sẽ không còn phải đau đớn nữa."
" Giúp ta chăm sóc cho nó.."
Trong bóng đen mờ ảo, người đàn ông máu lạnh ấy vụt đi như một cơn gió..
—————
Tách biệt với không gian u tối và lạnh lẽo vừa rồi.. giờ đây là một căn phòng ấm áp với bàn tay ai vẫn đang nắm lấy cánh tay anh không rời. Cô ngồi cạnh anh, trong lòng không ngừng thương xót, thương xót cho người con trai đó, thương xót cho mối tình này, cũng như thương xót cho chính bản thân mình.
" Anh yêu cô ta đến thế sao..."
" Thế cô ta có yêu anh không?"
" Sao phải vì cô ta mà làm nhiều điều như thế... để rồi nhận được gì?!"
Cô nói trong màn đêm trầm lặng, không chỉ riêng anh, trái tim cô bây giờ cũng buốt giá không kém, chính mắt chứng kiến người con trai mình yêu thương vì người con gái khác mà phải ra đến nông nỗi này, sao lại không đau lòng...
" Nhưng nếu.. tôi là người đến trước, nếu như cô ấy không xuất hiện trong cuộc đời của anh, thì anh có yêu tôi không." - Buông lơ cánh tay anh, cô đưa tay