Edit: Mean
Trên bàn ăn, bên trái có hai người, bên phải một người.
Ba người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không nói lời nào.
Bầu không khí khá áp lực, lão Dịch hắng giọng nói: “Quần áo của em… Hơi lòe loẹt.
”
Trần Lôi Lôi nhìn xuống nói, “Ừm, muốn thay đổi phong cách nên cố ý mua kiểu này, hình như cũng có mẫu nam, muốn giới thiệu cho không?”
Thấy thái độ con gái rất tốt, lão Trần vội vàng nói: “Mua khi nào vậy? Chưa thấy con mặc bao giờ.
”
Trần Lôi Lôi liếc sang: “Mua rất lâu rồi, trước kia bố nhận chuyển phát nhanh cho con mà, quên rồi sao?”
Lão Trần nghe xong lập tức im lặng, liếc lão Dịch bên cạnh, lo lắng xem tình huống hiện tại nên giải quyết như thế nào.
“Bố làm gì ở đây?” Trần Lôi Lôi hỏi, “Muốn thân thiết với con rể sao?
Lão Trần thở dài, không biết phải trả lời thế nào.
Lão Dịch nhướng mày, bất mãn nói: “Làm con rể khi nào?”
“Lúc nào cũng vậy mà.
” Trần Lôi Lôi nói, “Anh không chia tay với em.
”
“Vậy bây giờ chia tay.
” Lão Dịch trợn trắng mắt.
”Được,” Trần Lôi Lôi đứng lên, “Chúng ta chia tay, tôi về.
”
Thấy cô rời đi, lão Trần gọi: “Hôm nay không có lớp à?”
”Không, con về nhà ăn cơm hộp.
”
“Cơm hộp gì chứ,” Lão Trần kéo cô, “Ở đây ăn đi.
”
Trần Lôi Lôi không muốn: “Con không muốn ăn cơm ở nhà bạn trai cũ.
”
Lão Dịch nghe vậy hai mắt bay lên trời, nắm lấy tay lão Trần nói với Trần Lôi Lôi: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì đi đi.
”
Thấy hắn nói thế, Trần Lôi Lôi lại đặt mông ngồi xuống: “Ăn! Bố tôi mua đồ nấu cơm sao lại không ăn!”
Khi lão Trần đang nấu ăn, lão Dịch và Trần Lôi Lôi chiếm một góc sô pha trong phòng khách nghịch điện thoại, nửa tiếng sau lão Dịch vào bếp hỗ trợ, Trần Lôi Lôi vẫn ngồi đó chơi.
Lão Trần thỉnh thoảng liếc ra ngoài, nói với lão Dịch: “Đừng tức giận, bình thường Lôi Lôi hay vậy lắm.
”
Lão Dịch gật đầu: “Không tức giận, anh hay làm việc với con bé, biết tính nó nóng nảy.
”
Lão Trần thấy hắn dễ nói chuyện như vậy lại càng cảm thấy băn khoăn, chọc vào mu bàn tay lão Dịch, lão Dịch ngẩng đầu nhìn, dùng bả vai chạm nhẹ, sau đó hai người mỉm cười nhìn nhau.
Trần Lôi Lôi ngồi bên ngoài nhìn thấy mọi cử chỉ nhỏ nhặt của họ, cô bĩu môi cúi đầu gửi hai tin nhắn WeChat cho bạn tốt.
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh, ngoài tiếng đũa va vào đĩa thì thi thoảng chỉ có tiếng nhai nuốt, sau khi cơm nước xong lão Dịch rửa bát, lão Trần vào bếp nói vài câu định đưa Trần Lôi Lôi về nhà trước.
Trần Lôi Lôi khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, thấy bố gọi về nhà, cô vỗ vỗ ghế bên cạnh nói: “Con có chuyện muốn hỏi.
”
Lão Trần sửng sốt, trực giác cảm thấy không tốt lắm.
Lão Dịch cũng nhận ra có gì đó không ổn, rửa tay xong đi ra hỏi lão Trần, “Sao vậy?”
”Con có một câu hỏi,” Trần Lôi Lôi giơ tay lên, “Hai người rốt cuộc là sao đây?”
Lão Dịch, lão Trần: “…”
Trần Lôi Lôi thấy hai người không lên tiếng, lại nói: “Mọi người đều là người lớn rồi, có chuyện cứ nói thẳng là được.
”
Lão Trần không nói lời nào, lão Dịch đổi vị trí đứng, vài giây sau mới nói: “Chỉ là bạn thôi.
”
Lão Dịch nói không có gì sai, bởi vì đã qua lâu như vậy hắn và lão Trần vẫn không có tiến triển gì cả, cùng lắm là hai người sẽ móc ngón tay khi ngủ, đừng nói là đấu kiếm, hôn mặt còn chẳng có nữa mà.
Nhưng dù