Tiếng bàn tán của dân chúng cũng không nghe thấy rõ ràng, nhưng không cần nghe thấy rõ, Quý Thục Nhiên cũng biết bọn họ đang nói cái gì. Bà ta nhìn về phía Khương Lê, người sau đang mỉm cười nhìn bà ta, vẻ mặt dịu ngoan, dáng vẻ chân thành.
Nhưng mà cũng vẫn không giống lúc trước.
Khương Lê không đợi Quý Thục Nhiên tiếp tục nói chuyện, nhìn về phía Khương Nguyên Bách còn đang ngây người, nói: “Phụ thân, chúng ta vào thôi.”
Lúc này Khương Nguyên Bách mới lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Quý Thục Nhiên, gật đầu với Khương Lê nói: “Được.” Rồi dẫn đầu cất bước đi vào.
Móng tay Quý Thục Nhiên đâm vào lòng bàn tay trong tay áo, cái liếc mắt kia của Khương Nguyên Bách, thể hiện rõ là không hài lòng bà ta. Nhưng không đợi bà ta nói cái gì, Khương Nguyên Bách và Khương Lê đã đi vào trong phòng. Đành phải kiềm nén cảm xúc ở trong lòng, cười khanh khách đi theo.
Khương Ấu Dao vội vàng nói: “Mẫu thân, người xem nàng……”
“Câm miệng.” Quý Thục Nhiên thấp giọng quát, dừng một chút, bà ta mới mở miệng nói: “Vừa rồi phụ thân con đã tức giận, chờ vào tới trong sảnh, một câu con cũng đừng nói.”
Thấy vẻ mặt Quý Thục Nhiên không giống nói giả bộ, Khương Ấu Dao cũng có chút sợ hãi, dù cho trong lòng ấm ức không hài lòng, trên mặt cũng không dám lộ ra.
Tôn ma ma ở ngoài cửa hoang mang bất an vặn khăn trong tay, ngược lại Ngọc Hương ở bên cạnh, tảng đá ở trong lòng rơi xuống.
Vốn dĩ Liễu phu nhân để nàng lại bên cạnh Khương Lê, ngoại trừ ở núi Thanh Thành chăm sóc mọi điều, cũng là để lúc Khương Lê mới vừa hồi phủ, không đến mức bị điêu nô trong phủ bắt nạt. Nghĩ đến một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, nhiều năm không trở về phủ, tình cảm với phụ thân cũng không sâu lắm, sống bên cạnh kế mẫu khó tránh khỏi gian khổ.
Ngọc Hương cho rằng, nếu Quý Thục Nhiên muốn làm Khương Lê không thoải mái, cũng không phải đơn giản như vậy.
Một đầu khác, Khương Lê đi với Khương Nguyên Bách đến gần phủ đệ Khương gia.
Có lẽ bởi vì Khương phủ có Khương Nguyên Bách một vị đương triều thủ phụ, muốn biểu hiện ra chút phong thái văn nhân thanh nhã, bày trí không phải hết sức xa hoa, ngược lại rất phong nhã. Hành lang,viện, đình, cầu, hoa cỏ, mái hiên, lấy sắc trắng đen làm chủ, tao nhã thuần khiết mộc mạc, nhưng vẫn đẹp đẽ tinh xảo. Độc đáo, tự nhiên cũng phải tiêu phí không ít bạc, nhưng so sánh với tùy tiện nạm vàng khắc bạc, có vẻ cao quý rất nhiều.
Thậm chí Khương Lê nhìn thấy thúy trúc được trồng ở một góc hoa viên, thoạt nhìn thật giống như phong thái ẩn sĩ.
Rốt cuộc nàng cũng không phải Khương nhị tiểu thư thật, vừa vào Khương phủ, đập vào mắt là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ. Khương Lê cũng không định che dấu mình xa lạ với Khương phủ, trong lúc đi đường đánh giá quan sát. Ánh mắt quan sát này ở trong mắt vú già, gã sai vặt, cảm thấy quả thật vị nhị tiểu thư này ở sơn dã quá lâu rồi, không quen nhìn phú quý.
Nhưng ở trong mắt Khương Nguyên Bách, lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng, đích nữ trong phủ của mình, có không tốt thế nào, đi ra ngoài không phóng khoáng như vậy, cũng là đánh vào mặt Khương gia.
Khương Lê không chút che dấu, Đồng Nhi lại cực kỳ quy củ đâu ra đấy, trong lòng nghĩ không thể làm chủ tử mất mặt, cố ý làm ra vẻ rất quen thuộc, Khương Lê thấy vậy có chút buồn cười.
Khi đến “Vãn Phượng Đường”, đứng ở cửa là hai nha hoàn dáng người yểu điệu, một trái một phải, mặc váy thủy tiên màu vàng, bộ dạng xinh đẹp, thấy đoàn người Khương Lê đi tới, chưa tới trước mặt người ở bên trái đã tươi cười trước, nói: “Lão gia, phu nhân, lão phu nhân đang chờ nhị tiểu thư về nhà, cuối cùng đã trở về rồi.”
Khương Lê liếc nhìn hai người bọn họ, hai nha hoàn này ăn mặc đều quý giá, nói chuyện cũng thân thiết, nghĩ đến là người có thể diện bên cạnh Khương lão phu nhân, lập tức cũng thoải mái hào phóng cười lại với hai người.
Hai nha hoàn đồng thời sửng sốt, nhiều năm không thấy nhị tiểu thư, hiện giờ hồi phủ, trong phủ tự nhiên cũng có các loại đồn đãi. Nhưng gặp nhị tiểu thư rồi, lại cảm thấy vô cùng trong sáng, dịu ngoan, thậm chí thoạt nhìn còn thoải mái hơn tam tiểu thư một chút.
Cũng không phải dã nha đầu thô tục.
Trong lòng có so bì, hai nha hoàn cũng không nghĩ nhiều nữa, cười đón đoàn người đi vào.
Ngày hè nóng bức, Khương phủ lại không nóng chút nào, dĩ nhiên là bởi vì đình viện có không ít cây cối hoa cỏ, nhưng công lao của khối băng cũng không nhỏ. Mà “Vãn Phượng Đường” này, mát mẻ hơn bên ngoài phủ đệ Khương phủ mấy phần, vừa bước vào, cảm thấy như tháng ba tháng tư, nóng lạnh vừa phải, vô cùng dễ chịu.
Đại sảnh đang ngồi rất nhiều người, thấy đám người Khương Lê tiến vào, ngoài