Nàng ở trên giường bệnh miên man suy nghĩ, Thẩm Ngọc Dung là trong lòng có ngăn cách, không chịu gặp nàng, hoặc là cố ý lạnh nhạt nàng phát tiết tức giận? Nhưng nằm càng lâu, thêm nữa trong miệng tôi tớ đôi câu vài lời linh tinh vụn vặt, nàng cũng đã nghĩ thông suốt một ít việc, chân tướng vĩnh viễn càng thêm khó coi.
Tiết Phương Phỉ cố gắng từ trên giường ngồi dậy, mép giường để một bát thuốc đã lạnh, chỉ tản mát ra mùi hương chua xót. Nàng dướn quá nửa thân mình, cầm bát thuốc đổ vào một chậu Hải Đường trước án, Hải Đường đã khô héo rồi, chỉ còn lại có trơ trọi cành khô.
Cửa “Kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra.
Tiết Phương Phỉ ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là góc áo dệt kim.
Nữ tử trẻ tuổi y trang đẹp đẽ quý giá, lông mày hơi nhướng lên, mang theo vài phần kiêu căng. Ánh mắt dừng ở bát thuốc trên tay Tiết Phương Phỉ, trên mặt hiện lên biểu tình bừng tỉnh, cười nói: “Thì ra là thế.”
Tiết Phương Phỉ bình tĩnh bỏ bát xuống, nhìn thấy người vào phòng là bầu ngực già dáng người to khỏe đóng cửa lại, bên ngoài nha hoàn vú già tán gẫu không biết khi nào đã không thấy, chỉ có trong không khí yên tĩnh truyền đến từng trận tiếng ve,dường như nôn nóng sắp sửa có chuyện gì muốn phát sinh.
Tiết Phương Phỉ nói: “Vĩnh Ninh công chúa.”
Vĩnh Ninh công chúa cười cười, nàng ta vừa cười, hạt châu Nam Hải to bằng đầu ngón tay cái trên trâm cài cũng đung đưa theo, ánh sáng chớp lóe như muốn làm người hoa mắt.
Một viên châu Nam Hải, ruộng tốt khoảng vạn mẫu. Hoàng thân quốc thích vĩnh viễn dùng đồ tốt nhất, bọn họ cẩm y ngọc thực, không biết nhân gian khó khăn, có được hết thẩy mà người khác suốt đời cũng không dám nghĩ tới, lại còn muốn mơ ước đòi vật của người khác, thậm chí đi trộm, đi đoạt lấy.
“Ngươi giống như một chút cũng không kinh ngạc.” Vĩnh Ninh công chúa ngạc nhiên nói: “Hay là Thẩm lang đã nói cho ngươi?”
Thẩm lang, nàng ta gọi thân mật đến như thế, cổ họng Tiết Phương Phỉ hơi ngọt, suýt nữa khống chế không được, một lát sau, nàng mới lạnh nhạt nói: “Ta đang chờ, chờ hắn chính miệng nói cho ta biết.”
Tiết Phương Phỉ một chút cũng không ngốc, Tiết Hoài Viễn dạy dỗ nàng thập phần thông minh. Từ sau khi nàng bị bệnh, từ sau khi nàng phát hiện mình bị giam lỏng, nhất cử nhất động đều có người giám thị, nàng liền liên hệ trước sau, bao gồm nguyên nhân cái chết của Tiết Chiêu, cảm thấy được không đúng.
Nàng từ trong miệng vú già hỏi ra, rốt cuộc đã biết.
Thẩm Ngọc Dung đỗ đạt Trạng Nguyên, thiếu niên đắc chí, thân phận không thể so ngày xưa. Tiết Phương Phỉ nàng dù cho tài mạo song toàn, lại rốt cuộc chỉ là nữ nhi một Huyện thừa. Thẩm Ngọc Dung được Vĩnh Ninh công chúa nhìn trúng, có lẽ bọn họ đã cùng nhau tư thông, tóm lại, Tiết Phương Phỉ nàng trở thành chướng ngại vật, phải nhường ra vị trí cho vị kim chi ngọc diệp hoàng gia công chúa này.
Tiết Phương Phỉ nhớ tới chuyện xảy ngày hôm đó, ngày hôm Thẩm mẫu mở tiệc chiêu đãi khách khứa kia, Vĩnh Ninh công chúa cũng ở trong đám người, lúc nhớ lại, nàng thậm chí có thể nhớ lại vẻ đắc ý tươi cười bên khóe môi Vĩnh Ninh công chúa.
Như vậy chân tướng đã quá rõ ràng.
“Thẩm lang mềm lòng,” Vĩnh Ninh công chúa không quá để ý ngồi xuống ghế, nhìn nàng, “Bổn cung cũng không phải người có tâm địa độc ác, vốn dĩ là muốn thành toàn ngươi, ai biết ngươi lại không chịu chứ,” nàng ta nhìn lướt qua bát thuốc trên bàn, thở dài nói: “Ngươi hà tất phải vậy?”
Tiết Phương Phỉ nhịn không được cười lạnh.
Ngày ngày một bát thuốc, nàng đã sớm nhận thấy được không đúng, liền đem thuốc đều đổ vào trong chậu hoa. Bọn họ muốn nàng “Ốm chết”, thuận lý thành chương để Vĩnh Ninh công chúa gả vào, nàng cứ không chịu. Tiết Hoài Viễn từ nhỏ đã nói với nàng, không đến một khắc cuối cùng, không được tự tuyệt đường sống. Huống hồ dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì đôi gian phu dâm phụ này thiết kế hãm hại nàng, lại muốn nàng chủ động chịu chết? Nàng nhất định không!
Trong giọng nói của Tiết Phương Phỉ mang theo trào phúng đếm không hết, nàng nói: “Cướp đoạt nhân duyên của người, hại chết nguyên phối, giết thê hại con," ý tốt" của công chúa, Phương Phỉ lĩnh giáo rồi.”
Trong nháy mắt Vĩnh Ninh công chúa tức giận bừng bừng, nhưng mà một lát sau, nàng ta bình tĩnh lại, đứng lên, đi đến cái bàn trước mặt, cầm lên chậu Hải Đường đã khô héo kia. Chậu hoa Hải Đường chỉ to bằng bàn tay, trên sứ trắng mịn trạm khắc sự phồn hoa, tinh xảo đáng yêu. Vĩnh Ninh công chúa thưởng thức chậu hoa, cười khanh khách nói: “Ngươi có biết, đệ đệ ngươi là chết như thế nào?”
Sống lưng Tiết Phương Phỉ trong nháy mắt cứng đờ!
“Đệ đệ kia của ngươi thật ra cũng là một nhân vật, chính là tuổi trẻ khí thịnh chút.” Vĩnh Ninh công chúa thưởng thức sắc mặt của nàng, “Thế nhưng có thể tra ra việc này không đúng, thật đúng là bị hắn tìm được chút chứng cứ rồi, nói muốn cáo ngự trạng, thiếu chút nữa đến bổn cung cũng bị liên luỵ.” Vĩnh Ninh công chúa vỗ vỗ ngực, như có chút nghĩ mà sợ, “Hắn cũng coi như thông minh, suốt đêm tìm được Kinh triệu doãn, nhưng hắn không biết, Kinh triệu doãn và ta có giao tình không tệ, lập tức đem việc này báo cho ta.” Vĩnh Ninh công chúa vuốt vuốt tay, tiếc nuối mở miệng: “Đáng tiếc, tuổi còn trẻ, bổn cung nhìn văn thao võ lược đều không kém, nếu không như thế, nói không chừng là tiền đồ rộng mở, đáng tiếc.”
Tiết Phương Phỉ suýt nữa cắn nát răng!
Tiết Chiêu! Tiết Chiêu! Nàng sớm đã hoài nghi cái chết của Tiết Chiêu có điều kỳ quặc, Tiết Chiêu ở Đồng Hương đi theo võ sư tập võ, từ nhỏ lại thông minh, làm sao