Tuy Khương Cảnh Duệ lớn lên vô cùng giống Lư thị nhưng một chút cũng không khôn khéo bằng Lư thị. Khương Lê còn chưa nói hết lời, hắn cũng đã hoàn toàn nói hết ra.
“Hiện tại sao ngươi thay đổi như một người khác thế, nói chuyện không nóng không lạnh, khó chịu chết đi được!”
“Còn mặc màu xanh biếc, ngươi làm như mình là cọng hành sao?”
“Thân người cũng quá gầy! Đến ánh mắt cũng kém đi? Trang điểm chẳng ra làm sao cả.”
“Chậc chậc, đây đâu có giống thiên kim tiểu thư gì, không biết còn tưởng rằng là ni cô xuất gia, có phải ngươi muốn thành tiên hay không?”
Cuối cùng, hắn lấy một câu “Quả nhiên am ni cô không phải địa phương tốt lành gì, người ta đang tốt đẹp nói thay đổi bèn thay đổi” để kết thúc sự đánh giá với Khương Lê.
Khương Lê: “.….”
Nàng có chút không biết nên khóc hay nên cười, nghĩ tới hành động vừa rồi của Khương Cảnh Duệ thử mở miệng: “Khương…… Cảnh Duệ?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khương Cảnh Duệ tức khắc hòa hoãn, nói: “Đây mới giống lời nói chứ! Gọi cái gì đường huynh làm cả người đều nổi da gà!”
Khương Lê nghĩ thầm, xem ra tình cảm của Khương nhị tiểu thư với vị đường huynh này nhưng thật ra không tồi, lén lút gọi tên đối phương lẫn nhau, lại thấy Khương Cảnh Duệ kêu kêu la la, bộ dạng không hề có tâm kế, hẳn là trước kia cùng một bọn với Khương nhị tiểu thư.
Khương Cảnh Duệ khoanh tay trước ngực, nói: “Ta còn tưởng rằng đời này cũng không gặp được ngươi, không nghĩ tới đại bá phụ còn có chút lương tâm, đã đón ngươi trở lại.”
“Đa tạ ngươi quan tâm.” Khương Lê cố gắng thể hiện thái độ của mình tự nhiên chút.
Nhưng mà “Tự nhiên” này, vẫn làm Khương Cảnh Duệ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn nhịn rồi lại nhịn, nói: “Nhưng ngươi cũng đừng thiếu cảnh giác, có thời gian lấy lòng đại bá phụ nhiều chút, những huynh đệ kia của ta đều biết được chuyện ngươi hồi kinh…… Ta thấy hiện tại toàn bộ Yến Kinh đều biết rồi. Bọn họ sau lưng nói ngươi ác độc, ta đều nghe thấy. Ngươi nếu không muốn lại bị đuổi đi, thì phải thông minh lên chút.”
Khương Lê không nói gì, thoạt nhìn Khương Cảnh Duệ có quan hệ không tồi với Khương nhị tiểu thư, nhưng lúc này lại bày ra một bộ dạng khoanh tay đứng nhìn, nhìn còn như có chút vui sướng khi người gặp họa. Mà hắn tự cho là thông minh, trong lúc nhất thời không nhìn ra có ý tốt hay không, làm Khương Lê dở khóc dở cười.
Khương Cảnh Duệ híp mắt nhìn nơi xa, trong đình hóng gió, bóng dáng ba người Khương Ấu Dao vẫn còn ở đó. Khương Cảnh Duệ hỏi:
“Ây, vừa rồi lúc ngươi đi qua, các nàng có làm khó dễ ngươi hay không?”
“Không có.” Khương Lê nói: “Nói nói mấy câu mà thôi.”
Khương Cảnh Duệ vừa nghe, tò mò nhìn về phía nàng: “Nói gì vậy?”
“Mấy ngày nữa là ngày cập kê của Tam muội, Tam muội dặn ta chớ quên lễ vật.”
Khương Cảnh Duệ nghe vậy, cười nhạo một tiếng, nói: “Lễ cập kê, còn thật coi mình là công chúa đấy.” Lại nhìn về phía Khương Lê, hận sắt không thành thép chỉ vào nàng: “Ngươi có ngốc hay không hả?Lời nàng nói ngươi không nghe ra có ý gì?”
“Có ý tứ gì?” Khương Lê khó hiểu.
“Haizz.” Khương Cảnh Duệ như ông cụ non thở dài, nói: “Qua lễ cập kê của Khương Ấu Dao, người của nhà Ninh Viễn Hầu sẽ đến bàn bạc định ra hôn sự. Chẳng lẽ ngươi không biết, trong lễ cập kê của Khương Ấu Dao, Chu Ngạn Bang nhất định sẽ đến chứ?”
Chu Ngạn Bang, Khương Lê bừng tỉnh, Đồng Nhi từng đề cập đến tên của thế tử Ninh Viễn Hầu là Chu Ngạn Bang. Cũng chính là phu quân và hôn sự vốn định ra cho Khương nhị tiểu thư, sau lại bị Khương Ấu Dao tu hú chiếm tổ.
Khó trách Khương Ấu Dao mới vừa nói cái gì lễ cập kê mời rất nhiều người, nói không chừng còn gặp được người quen, “người quen” này chắc là chỉ Chu Ngạn Bang! Nếu là Khương Lê thật, ở trong lễ cập kê nhìn thấy Chu Ngạn Bang, hoặc là bi thương khôn kể, hoặc là quá kích động luống cuống trước mặt mọi người, tóm lại là không thoải mái, không khác nào bị người ta đâm mấy dao vào tim.
Đồng Nhi lo lắng đỡ Khương Lê, Khương Cảnh Duệ hãy còn lải nhải, “Ta xem lễ cập kê ngươi cũng đừng đi nữa, ngươi không biết, Chu Ngạn Bang lớn lên đẹp