Mười sáu cái hỏa cầu, đồng thời đánh về phía nữ nhân kia.
Vẻ mặt nữ nhân kia hoảng sợ nhìn hoả cầu tràn đầy trời đất đang bay
tới, lúc này nàng không trốn tránh được, chỉ có thể dùng chân khí chống
cự......
“A......”
Bỗng nhiên một tiếng kêu đau vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Thạch Lan đã bị Mẫn Văn Văn đánh tới trên đất, trên cánh tay của nàng máu tươi đầm
đìa, mà lục mãng kia (con trăn màu xanh), lại kiêu ngạo ngẩng đầu, ngoài miệng còn có vết máu chảy ra.
Khoé miệng Thạch Lan có máu, hiển nhiên vừa rồi đã bị Mẫn Văn Văn đánh trúng, mà miệng vết thương trên
cánh tay, lại là kiệt tác của lục mãng.
“Ha ha...... Thạch Lan, chịu chết đi......”
Thấy Thạch Lan đã ngã sấp xuống, Mẫn Văn Văn chẳng những không dừng
tay, ngược lại lại đánh qua, mắt thấy một quyền kia sẽ hạ xuống, Đông
Phương Ngữ Hinh muốn đuổi qua, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi.
Bây giờ Thạch Lan, bản thân bị trọng thương, căn bản trốn không thoát công kích của Mẫn Văn Văn.
Mà nàng, cũng không sang kịp.
“Sư Hậu...... Cứu nàng......”
Trong hoảng sợ, Đông Phương Ngữ Hinh sốt ruột hô to, mà Sư Hậu, nhưng
là ma thú thập giai mãn cấp a, võ công của nó, ngay cả Tà Dịch cũng chưa chắc đã đánh thắng được.
Sư Hậu vừa nghe, không dám chậm trễ,
vèo một tiếng liền chạy đi ra ngoài, lông đuôi xù xì vung lên, chẳng
những cản trở Mẫn Văn Văn tiến công, thậm chí nàng không thể không lui
ra phía sau vài bước.
“Rống......”
Sư Hậu hét lớn một
tiếng, chân trước bỗng nhiên vươn ra, đối với Mẫn Văn Văn cách đó không
xa đánh ra một chưởng, một cỗ lực đạo cường đại bay qua, Mẫn Văn Văn bị
bắt buộc né tránh.
Nhưng mà, tốc độ của nàng vẫn chậm một chút,
lực đạo kia đánh lên y phục của nàng, y phục hoàn mĩ sạch sẽ, nhất thời
bị cường bạo kéo xuống một khối.
“Tiểu lục, cắn chết con sư tử chết tiệt này đi......”
Bị người xé rách y phục, Mẫn Văn Văn giận dữ --
Nga, kỳ thật không phải người, mà là sư tử xé rách y phục của nàng.
Nàng hô to muốn lục mãng của nàng hỗ trợ, nhưng mà......
Nàng hô hai tiếng, lục mãng kia nửa điểm cũng không dám động. Mẫn Văn
Văn không thể tin được quay đầu, đã thấy ma thú bảo bối của nàng, lúc
này cúi đầu cụp mắt, chỗ nào còn có uy phong như vừa rồi.
Ma thú...... Ma thú của nàng, luôn luôn cao ngạo, nhưng lúc này, thế nhưng nó lại biết vâng lời như
thế.
Như vậy kết quả cũng chỉ có một cái --
Đó là ma thú của Đông Phương Ngữ Hinh, lợi hại hơn so với nàng, ma thú này là......
Nàng vội vàng thả ra thần thức muốn dò xét đẳng cấp của ma thú này, Sư
Hậu lại hét lớn một tiếng, Mẫn Văn Văn chấn động lui về phía sau một
bước, miệng mặn mặn, vậy mà phun ra một búng máu.
Ma thú thật bá đạo! Uy áp thật là lợi hại.
“Sư Hậu...... Đem giết con rắn chết tiệt này cho ta, ta muốn mật rắn......”
Đông Phương Ngữ Hinh thở phì phì nói, nữ nhân cùng nàng đối chiến đã
bị hỏa cầu đánh trúng, y phục và tóc đều bị đốt một nửa, nàng vội vàng
đi đến bên người Thạch Lan, nâng nàng ấy dậy, đưa cho nàng ấy một đan
dược chữa thương.
“Vâng, chủ nhân......”
Đạt được phân
phó, Sư hậu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới, đáng thương
lục mãng xà, sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, lại vẫn bị Sư Hậu
bắt lấy như cũ.
“Phách......”
Móng vuốt của Sư Hậu vừa
nhấc, lục mãng xà đã bị đánh trên mặt đất lăn vài vòng, vừa mới dừng
lại, móng vuốt của Sư Hậu khẽ hút, nó lại bị nắm trở về, sau đó lại đá
đi ra, bắt trở về......
Lúc này Sư Hậu, không còn bộ dáng tao
nhã trong dĩ vãng, nó giống như là một đứa nhỏ bướng bỉnh, mà lục mãng
xà đáng thương kia chính là đồ chơi của nó.
Loài rắn và loài
mãng xà (trăn) vốn chính là loài bò sát, bọn chúng lăn qua lăn lại cũng không có gì kỳ quái, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải phương
pháp lăn lộn như vậy?
Lăn lộn hơn mười vòng như thế, lục mãng kia đều muốn ói ra.