Lý má má nhìn nhị thiếu phu nhân lâm vào trầm tư, trong lòng cũng có chút giật mình, chuyện kính trà mấy ngày trước người dưới có truyền ra, nói là nhị thiếu phu đối đáp làm cho đại phu nhân á khẩu không nói tiếp được. Tác phong đại phu nhân như thế nào người dưới các bà đều biết, nhị thiếu phu nhân làm như vậy, sợ là sẽ bị đại phu nhân ghi hận.
"Lý má má, ở Thẩm gia có rất nhiều chỗ ta không hiểu còn cần má má chỉ điểm thêm." Lý má má đang nghĩ ngợi, âm thanh trong trẻo của nhị thiếu phu nhân vang lên bên tai, Lý má má ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt nhị thiếu phu nhân, vội vàng đồng ý, "Đó là phải, nhị thiếu phu nhân có gì cứ việc hỏi."
Chờ sau khi Lý má má rời đi, Sở Diệc Dao đại khái biết hình thức ở Thẩm gia, đại phu nhân quản gia, sau này quyền quản gia vô tình ngầm định giao cho dâu trưởng, vài năm đầu Điền thị theo chân đại phu nhân học tập, về sau thân thể không tốt, Nghiêm thị mới thu tất cả về, về phần chi thứ hai, từ khi nương gả vào cửa, nương và cha vẫn luôn nhường cho qua mọi chuyện sống an phận như vậy.
Có lẽ ảnh hưởng bởi phụ mẫu từ nhỏ nên tính cách Thẩm Thế Hiên cũng rất an phận, không dễ dàng cho người khác biết thân phận của mình, cũng khó trách những năm gần đây vẫn luôn bị đại phòng xem thường.
Đại phu nhân phụ trách quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ Thẩm gia, nói một cách khác, mọi động tĩnh trong phủ đều nằm gọn dưới mí mắt Nghiêm thị, người trong Thư Hương viện cũng không nhiều lắm, phân nửa là người của nàng mang tới, Sở Diệc Dao nghĩ đợi thêm thời gian nữa xem có động tĩnh gì nói sau.
Ngoài phòng truyền tới tiếng khóc, Khổng Tước đang canh giữ bên ngoài đi vào thông báo, là hai đại nha hoàn Thu Vân Thu Lộ khóc lóc tìm đến, giống như đã bị ủy khuất lớn.
Sở Diệc Dao mi mắt chợt nháy, chân trước nương vừa mới nói muốn nàng tìm người tốt gả hai người này, chân sau họ liền khóc lóc ủy khuất đến tìm nàng cáo trạng?
"Dẫn vào đây."
Khổng Tước đi ra ngoài dẫn hai nha hoàn kia tiến vào đến, cô nương mười tám mười chín tuổi vẫn xinh đẹp như xưa, có vài phần tư sắc, theo năm tháng càng thêm vẻ thành thục trưởng thành, so với Khổng Tước cùng Bảo Sênh bên cạnh hương sắc hơn, nhất là bộ dáng lê hoa đái vũ này, rất khiến người ta động lòng.
Thu Vân và Thu Lộ quỳ xuống trước mặt Sở Diệc Dao, thấp giọng sụt sùi khóc, cũng không khóc lớn tiếng, chỉ có đáy mắt ai oán rõ ràng.
Sở Diệc Dao cũng không hỏi các nàng vì sao khóc, thong thả nâng chén trà nóng lên, nàng ngồi cũng chẳng có gì mệt mỏi như bọn họ đang quỳ, thời tiết hôm nay, nền gạch đá khá là lạnh.
Thu Vân cúi đầu đợi mãi không thấy nhị thiếu phu nhân nói chuyện, trộm ngước lên mới thấy nhị thiếu phu nhân đang ung dung uống trà nhìn các nàng, cảm thấy trong lòng cả kinh, cắn chặt môi một cái, mở miệng nói, "Thỉnh nhị thiếu phu nhân làm chủ cho chúng ta."
Sở Diệc Dao không phải nam nhân, cái bộ dáng đáng thương này không có chút tác dụng nào đối với nàng, nàng để cái ly xuống chậm rãi nói, "Làm chủ gì cho các ngươi?"
"Ta cùng với Thu Lộ đã hầu hạ nhị gia mười năm có thừa, bây giờ lại muốn đuổi chúng ta ra ngoài, nếu là Thu Vân không phải ở đâu, kính xin nhị thiếu phu nhân chỉ rõ." Từ khi bảy tám tuổi bắt đầu đi theo nhị thiếu gia, làm đại nha hoàn hơn mười năm, các nàng vẫn chờ nhị thiếu gia thu nạp các nàng, nhưng đợi đến bây giờ nhị thiếu gia đã thành hôn, lại nghe tin gả các nàng ra ngoài.
"Là ai nói ta muốn đuổi các ngươi ra ngoài." Nàng mới từ chỗ nương về chưa đến một canh giờ, tin tức thật linh thông, không biết là do bên nương tiết lộ tin tức quá tốt, hay là mọi người bên viện nàng đều có Thuận Phong Nhĩ.
*Thuận phong nhĩ: Thần có tai nghe theo gió.
Thu Lộ ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo nét quật cường, "Nhị thiếu phu nhân, là tự chúng ta nghe được, không có ai nói cho chúng ta biết."
"A?" Sở Diệc Dao nhìn nàng nở nụ cười, "Chớ không phải là hôm nay gió đổi hướng, đều thổi về Thư Hương viện, cho nên các ngươi nghe thấy? Không có người nói, vậy các ngươi tự nghe từ đâu?" Ý cười trên mặt Sở Diệc Dao dần dần nhạt xuống, đáy mắt lạnh lùng, "Khổng Tước, tìm Lý má má tập trung tất cả mọi người trong Thư Hương viện tới đây, ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai nói lời này để cho Thu Vân các nàng nghe được, đến đây mời ta làm chủ!"
Khổng Tước rất nhanh đi tìm Lý má má còn chưa đi xa, Lý má má liền vội vã triệu tập tất cả mọi người Thư Hương viện, cả hai nha hoàn Quan thị mới đưa tới.
Không nhiều người cũng quỳ một phòng, Sở Diệc Dao xem trên mặt bốn nha hoàn thô sử mang theo nghi hoặc, tiện đà nhìn về phía kia hai bà tử, đều hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra.
Sở Diệc Dao cười nhìn các nàng, "Thu Vân và Thu Lộ mời ta làm chủ vì nàng cửa, nói là nghe được có người nói ta muốn đuổi các nàng ra Thư Hương viện, trong Thư Hương viện chúng ta cũng không nhiều người như vậy, cho nên ta gọi tất cả tới hỏi, tránh trách lầm ai."
Vừa dứt lời, hai người bà tử mở miệng trước, "Nhị thiếu phu nhân, chúng ta canh cửa sau, sáng giờ cũng không gặp Thu Vân cô nương, hôm qua Vương bà tử gác đêm, bây giờ còn đang nghỉ trong phòng."
"Còn các ngươi." Sở Diệc Dao nhìn về phía bốn nha hoàn thô sử kia, bốn người đều lắc đầu, một người trong đó ấp úng mở miệng, "Nhị thiếu phu nhân, ngày thường chúng ta đều quản lý vườn, Thu Vân tỷ tỷ các nàng căn bản không nói chuyện với chúng ta, chúng ta... không biết cái gì."
Tầm mắt Sở Diệc Dao rơi vào trên người bốn nha hoàn nhị đẳng, tuổi bốn người này nhỏ Bình Nhi một chút, ngày thường chịu trách nhiệm quét dọn các phòng trong Thư Hương viện là chính, nhưng bốn nha hoàn đều nói không biết việc này.
Lý má má nhìn nhị thiếu phu nhân ung dung từng bước từng bước hỏi thăm, trên mặt vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi, lại nhìn Thu Vân các nàng đang quỳ, chỉ sợ trong đầu nhị thiếu phu nhân đã rõ như gương, sáng tới giờ, ngoại trừ nha hoàn bên cạnh nhị thiếu phu nhân, cũng chỉ có hai nha hoàn nhị phu nhân mới đưa tới biết chuyện này.
Sở