Thẩm Thế Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại ở một chỗ, đáy mắt thoáng hiện lên một màn không rõ ý tứ hàm xúc, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên trán nàng, "Suy nghĩ cái gì đâu, đến Lạc Dương sớm không phải tốt hơn sao, như thế nào trên đường luôn hỏi dừng lại."
Sở Diệc Dao cười khan một tiếng, hắn nói mấy điều kiện dừng lại nàng đều không thể thực hiện, chẳng lẽ kêu nàng đi tìm một nhóm người cải trang sơn tặc, suốt một đường Bạch thiếu gia có cách dẫn đầu, không làm lãng phí một chút thời gian, ngoại trừ thẳng thắn nói chuyện sập núi, nàng không còn biện pháp nào khác.
Mấu chốt là, Thế Hiên sẽ tin sao?
"Nhị thiếu gia, Bạch thiếu gia đến tìm ngài." Ngoài rèm truyền tới âm thanh của Khổng Tước, Thẩm Thế Hiên đi xuống xe ngựa, thời điểm vén rèm, Sở Diệc Dao thấy được Bạch thiếu gia - Bạch Cảnh Minh, đối phương cũng nhìn thoáng qua nàng, sắc mặt nghiêm nghị hướng về phía nàng gật đầu ra hiệu.
Thẩm Thế Hiên đi theo Bạch Cảnh Minh sang bên, Bạch Cảnh Minh nhìn thoáng qua xe ngựa nói với Thẩm Thế Hiên, "Sắc mặt phu nhân của ngươi nhìn qua không được tốt."
"Vừa rồi nói đến đám sơn tặc, nội nhân (cách gọi vợ mình khi nói chuyện với người khác) nhát gan, bị dọa đến." Bạch Cảnh Minh nhìn hắn, khẽ cười, "Ngươi nói người khác bị dọa ta tin, phu nhân nhà ngươi, ta lại không tin."
Thẩm Thế Hiên cũng không phủ nhận, bật cười nhìn thoáng qua xe ngựa, hai nha hoàn phụng dưỡng đang bưng hộp cơm đến cho Sở Diệc Dao.
"Ngươi nói chuyện kia là thật?" Nói đến chính sự, Bạch Cảnh Minh ngừng cười nghiêm mặt nói, "Còn khoảng mười ngày nữa là đến Tây Tiệp cốc."
Thẩm Thế Hiên thu hồi nụ cười, quay đầu lại nhìn Bạch Cảnh Minh, "Mạng người quan trọng, sao ta dám nói giỡn chuyện này với Bạch đại ca."
Bạch Cảnh Minh cũng không phải là không tin, "Nhiều năm qua không có chuyện, chỉ sợ mọi người khó có thể tin lý do này." Mấy ngày trước khi xuất phát hắn nhận được thư của Thẩm Thế Hiên, nhắc đến chuyện Tây Tiệp sơn cốc bị sập, hắn theo thương đội đã nhiều năm, từ cửa cốc đến khi ra khỏi cốc là một đoạn đường khá dài, nếu thật sự gặp phải núi sập, thương vong rất lớn.
"Kim Lăng thiếu mưa, nhưng từ cuối năm ngoái thời tiết Tây Tiệp có nhiều dị thường, mưa to luân phiên cọ rửa làm cho đường núi trơn trượt, giờ là mùa xuân ẩm ướt, nước mưa thấm đất lâu ngày, đoàn đội nhân mã đi vào Tây Tiệp cốc, động tĩnh lớn rất dễ dàng khiến cho núi sập, Bạch đại ca, chuyện như vậy không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*." Theo Thẩm Thế Hiên, bất luận đi vào sớm hay muộn, chỉ cần đi vào đường cốc, động tĩnh của đội nhân mã nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất đất đã ngấm mưa lâu ngày.
(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.
Bạch Cảnh Minh suy tư một chút, "Nói như vậy, con đường là không thể đi."
Thẩm Thế Hiên gật gật đầu, "Vì an toàn chỉ còn cách tìm đường khác vòng qua Tây Tiệp."
Bạch Cảnh Minh mang theo Thế Cẩn trở về chiếc xe của mình, lấy bản đồ ra cho Thẩm Thế Hiên xem, "Nếu đến trước Tây Tiệp cốc tìm đi vòng qua, có hai con đường, có điều một bên là đường thủy, chúng ta nhiều người nhiều đồ như vậy đi đường thủy không ổn, còn một đường sẽ làm kéo dài lộ trình thêm 2-3 ngày, trên đường không có trạm dịch khách điếm nào để nghỉ chân, nhanh nhất cũng phải ngủ lại bên ngoài hai ngày."
Thẩm Thế Hiên thấy hắn suy tính tìm con đường khác liền biết hắn đã tin mình, yên tâm một chút.
Mưa nhiều cũng chỉ là lý do hắn bịa ra, nhưng lại là cách giải thích dễ nhất để Bạch Cảnh Minh tin tưởng, ngọn núi hai bên Tây Tiệp cốc dựng đứng cao ngất, nếu thực xảy ra chuyện có muốn trốn cũng không tìm được chỗ trốn, kéo dài kế hoạch thêm hai ngày đường không thể so với an toàn tính mạng được.
Kiếp trước do đại ca dẫn đội, lúc đó may mắn tránh thoát là vì bọn họ đi ở phía cuối đoàn, rất nhiều người phía trước bị đất đá chôn vùi, cống phẩm bị chôn vì cũng không ít, lần này là hắn thay đại ca đi, hắn không thể chỉ lo tính mạng của mình, trơ mắt nhìn người khác chịu chết được.
...
Trở lại bên cạnh xe ngựa, Sở Diệc Dao đã ăn xong, cơm tối rất đơn giản, thương đội mang đầu bếp nấu cơm tập thể, đối với mọi người mà nói, ở ngoài đường có cơm nóng canh ngọt đã là chuyện rất hạnh phúc rồi, không ai oán hận gì hết.
"Bạch gia chỉ có một đích tôn, như thế nào cam lòng để hắn đến dẫn đội." Bạch gia Kim Lăng nhiều đời đều là nhất mạch đơn truyền, không tồn tại mấy chuyện tranh gia sản bao giờ.
"Tương lai hắn muốn thừa kế Bạch gia, chút chuyện này bắt buộc phải vượt qua được." Thẩm Thế Hiên thấy nàng chú ý Bạch Cảnh Minh, không khỏi có chút không vui, nhấc tay xoay mặt nàng nhìn thẳng mình, "Nàng hỏi thăm hắn làm cái gì."
"Chúng ta qua lại cũng phải nghe hắn, như thế nào cũng phải được biết người dẫn đầu là hạng người gì chứ." Sở Diệc Dao buồn cười nhìn hắn.
Thẩm Thế Hiên một phen ôm nàng vào trong xe ngựa, Khổng Tước đã sớm trải tốt chăn mền, hai người giữ nguyên áo ngoài nằm xuống, Thẩm Thế Hiên ôm nàng vào trong ngực cứng rắn phun ra hai chữ, "Ngủ."
Hồi lâu, Thẩm Thế Hiên híp mắt nghe tiếng cười khúc khích của thê tử trong lòng mình, trên mặt thoáng hiện lên vui vẻ, ngược lại mở mắt trừng nàng, "Nàng cười cái gì."
Sở Diệc Dao quay mặt đi, nửa bên mặt chôn ở trong chăn, kêu rên nói, "Không có gì, trong xe hình như có vị ô mai, cũng không biết là ai ăn."
Thẩm Thế Hiên ôm nàng chặt hơn, ngẩng đầu ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi một cái, tiếng cười lập tức im bặt, cùng với đó là âm thanh Sở Diệc Dao mẫn cảm xinh đẹp.
Sở Diệc Dao nổi giận, véo cánh tay của hắn, hai má còn nóng lên, "Thẩm Thế Hiên, chàng có biết đây là nơi nào không." Xung quanh đều là xe ngựa, để người ngoài nghe qua sẽ đánh giá mình thế nào!
"Vi phu cũng không say, tự nhiên biết rõ đây là nơi nào." Thẩm Thế Hiên ngữ điệu mang ý cười nói ra, một bàn tay từ từ đưa ra sau lưng Sở Diệc Dao, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng vừa trượt trên sống lưng nàng, Sở Diệc Dao lập tức hút khí, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, vốn là tức giận một tiếng "Chàng... chàng", lời ra khỏi miệng lại cực kỳ kiều mị.
"Ta làm sao, hử?" Thẩm Thế Hiên một tay đi vào giữa hai chân nàng, trong đầu Sở Diệc Dao lập tức vang lên chuông báo động, hắn thật sự dám!
Một tay rất nhanh chống đỡ tay hắn dưới chăn, Sở Diệc Dao hít sâu một hơi, giọng nói mang ngượng ngùng, "Đừng náo loạn."
Thẩm Thế Hiên trừng phạt ấn xuống eo nàng một cái, mở miệng cắn vành tai của nàng, nhàn nhạt cảnh cáo, "Về sau không cho phép nàng nhắc tới nam nhân khác ở trước mặt ta."
Từ khi nào mà hắn có du͙ƈ vọиɠ độc chiếm mạnh như vậy!
Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn hắn, yên lặng đem câu nói kia nuốt trở về, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, nữ tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Vì vậy Sở Diệc Dao gật đầu, "Không đề cập nữa."
Thẩm Thế Hiên lúc này mới hài lòng ôm Sở Diệc Dao sau khi kinh hãi qua, "Tốt lắm, khuya lắm rồi, sáng mai còn phải gấp rút lên đường."
Sở Diệc Dao khó có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, bị hắn trêu đùa nổi lên chút cảm giác, nàng chỉ muốn tìm cái lỗ dưới đất chui xuống, trong đầu còn chất đầy suy nghĩ làm thế nào kéo dài thương đội.
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Diệc Dao hỗn loạn tỉnh lại, sau khi đoàn xe xuất phát, nàng lại mơ mơ màng màng ngủ mất, bị Thẩm Thế Hiên ôm một buổi tối, nàng sau nửa đêm mới ngủ, thẳng đến đoàn xe đi đường đến buổi chiều, Sở Diệc Dao được ngủ bù lúc này mới có tinh thần.
Bình thường giữa trưa đều là ăn lương khô trên đường, không làm ảnh hưởng lộ trình, Khổng Tước lần lượt rửa sạch mấy trái táo cho nàng, Sở Diệc Dao cầm lấy một quyển sách, dựa trong xe gϊếŧ thời gian.
Chạy một mạch đến buổi tối rốt cục đến một trạm dịch nghỉ chân.
Liên tục 5-6 ngày chạy như vậy, Sở Diệc Dao càng phát ra vẻ nôn nóng bất an, nghe Thẩm Thế Hiên nói còn có ba bốn ngày nữa là đến Tây Tiệp cốc, mấy ngày nay nàng chẳng nghĩ nổi biện pháp gì, chung quanh đều là nữ quyến, những ngày qua chịu khổ cũng không có tinh thần gì, Sở Diệc Dao phận nữ quyến cũng không thể ra ngoài nhiều, chỉ có thể ngây ngốc trong xe ngựa.
Nàng cũng nghĩ tới việc đi tìm Bạch thiếu gia, nhưng không biết dùng lý do gì, ngay cả lý do khí trời xấu cũng không dùng được, vì những ngày qua một đường chạy đến đây đều là trời trong mây trắng.
Trừ phi nói ra chuyện núi sập, nhưng nàng không biết giải thích thế nào nếu hắn hỏi vì sao nàng biết chuyện này.
Buổi tối ngày thứ tám, Sở Diệc Dao ở trong ngực Thẩm Thế Hiên không thể chìm vào giấc ngủ, bên tai truyền đến âm thanh của Thẩm Thế Hiên, "Có phải giường không thoải mái hay không, ta gọi người mang một cái chăn nữa lên đệm cho nàng."
Sở Diệc Dao kéo hắn lại, lắc đầu, "Nào có hư dễ như vậy, không phải không thoải mái."
Xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ, Thẩm Thế Hiên sờ sờ mặt nàng, nhìn đáy mắt nàng một màn lo lắng, ngẩng đầu tại hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu nói, "Mấy ngày nay nàng đều ngủ không ngon, có phải có chuyện gì hay không?"
Sở Diệc Dao khẽ cắn môi dưới ngước mắt nhìn hắn, nàng may mắn trọng sinh trở lại để thay đổi kết cục đời trước, nhưng cũng sợ hãi nếu để người khác biết được sẽ coi nàng là dị nhân, loại chuyện này nếu không phải phát sinh ở trên chính thân thể nàng thì nàng cũng sẽ không tin.
"Chúng ta là vợ chồng, nàng có tâm sự gì không nên giấu ở trong lòng, nói ra ta nghe." Thẩm Thế Hiên giữ chặt tay nàng dưới chăn, đúng là lạnh.
Thẩm Thế Hiên giữ ấm tay của nàng, bên tai truyền đến âm thanh của Sở Diệc Dao, "Nếu như thê tử của chàng bất thường, vậy chàng có để ý không?"
Thẩm Thế Hiên trong con ngươi lộ vẻ ôn hòa, cười nhìn nàng, "Bất thường ở đâu?"
"Thế Hiên, chúng ta không cần đi đường qua Tây Tiệp cốc, được không." Thật lâu, Sở Diệc Dao nhìn thẳng vào mắt hắn, bàn tay bị hắn cầm toát ra một tầng mồ hôi.
Thẩm Thế Hiên nghe vậy liền biết đã không cần phải hỏi thêm cái gì nữa, trong lòng có thể chắc chắn thê tử của mình, cũng giống mình, may mắn trở lại quá khứ, sống lại một lần.
Cho nên nàng mới biết trước mọi chuyện, mới có thể thay đổi Sở gia bị lật úp, mới có thể cùng mình tương ngộ.
"Ta mơ thấy ác mộng." Âm thanh của Sở Diệc Dao lại lần nữa vang lên.
"Ta mơ thấy thời điểm thương đội đi vào Tây Tiệp cốc, hai bên núi đột nhiên sụp xuống, rất nhiều hòn đá từ trên vách núi đá rớt xuống, đè chết rất nhiều người, Thế Hiên, đây là ông Trời đang báo hiệu cho chúng ta, chúng ta không cần đi con đường kia, lỡ như, lỡ như trong mộng là thật, sẽ làm bị thương rất nhiều người." Sở Diệc Dao thoát ra tay của hắn nắm lấy