Ngày mùng mười tháng chín, trời còn chưa sáng, giữa khoang thuyền thương thuyền Sở gia đặt một cái bàn, trên bàn bày lên cống phẩm tế. Cống phẩm nhất định phải có trà có rượu có điểm tâm, còn có nước, hoa quả, thịt cá, thịt heo, trứng gà. Chờ bày đồ cúng xong, thủy triều rút xuống một chút, Sở Trung tự mình dâng hương, điểm đèn cầy, tả rượu châm trà, sau đó Sở Trung châm ngòi ba quả pháo đốt, vang dội dưới trời. Sở Trung quỳ xuống lạy, trong miệng thầm cầu nguyện vài lời. Sau thời gian một nén nhang thì thiêu tiền vàng bạc dâng tế cho Long Vương. Đốt xong sau lại châm ba quả pháo đốt, cung tiễn Long Vương trở về Long cung.
Cuối cùng Sở Diệc Dao nhìn thấy Trung thúc chọn từ các loại cống phẩm mỗi dạng một chút vung tay thả xuống biển, nghe tiểu nhị trên thuyền nói, đây là tế quái vật biển Dạ Xoa, để cho bọn chúng không ngăn trở thương thuyền.
Tế xong, trời tờ mờ sáng, trên bến thuyền bọn tiểu nhị bắt đầu kéo buồm lên, cùng thời gian xuất phát với họ cũng có những cửa hàng khác, trời chưa sáng tỏ Sở Diệc Dao không nhìn rõ các thương thuyền xung quanh là những nhà nào.
"Đại tiểu thư, cháu có thể vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi một chút, căng buồm xong thuyền liền xa bến." Sở Trung đã cẩn thận kiểm tra hai chiếc thuyền, xác định không có vấn đề gì cho người trên bến giải tán.
"Không có việc gì, cháu không mệt." Sở Diệc Dao đi trên boong thuyền, thuyền đã cách bến vài mét, chứng kiến Sở Ứng Trúc nằm sấp ở trong lòng Nhị ca ngủ thiếp đi, Sở Diệc Dao phất phất tay, gió biển thổi nhẹ nhẹ, tựa hồ mang nàng tới thời điểm lần đầu tiên Đại ca rời bến, chính mình cũng đứng ở trên bến như vậy, dùng sức vẫy tay hô, an toàn trở lại.
"Tiểu thư, tảng sáng trời lạnh." Bảo Sênh cầm áo khoác đi ra phủ thêm cho nàng, rất nhanh người trên bờ không còn rõ nữa, Sở Diệc Dao quay đầu lại, mấy ngày nay đều là ngày tốt lành, mỗi ngày đều sẽ có không ít thương thuyền Kim Lăng rời bến, diễn tấu sáo và trống rất náo nhiệt.
Trở lại trong khoang thuyền ấm áp, Sở Diệc Dao thay đổi một thân nam trang tiện lợi, lúc đi ra, bốn phía chỉ còn lại vài cái hải đảo xa xa, hướng Kim Lăng giờ đã là một mảnh sương mù, "Cái gì cũng không nhìn thấy."
"Chờ mặt trời lên, sương mù sẽ tản đi." Sở Trung đi tới, nhìn lối ăn mặc của nàng, bất đắc dĩ cười cười.
"Trung thúc, cùng cháu nói chút chuyện trên thuyền đi, cha cùng Đại ca cũng khoe ngài là tay lái tốt nhất." Sở Diệc Dao quay đầu lại nghịch ngợm le lưỡi một cái, đi theo Sở Trung đến phòng thuyền trưởng, có thủy thủ đoàn* khác mở cửa, Sở Trung mở quyển bản đồ da cừu ra trước mặt nàng, chỉ vào điểm đạo nào đó, "Nơi này chính là Đại Đồng, Kim Lăng tại đây, ngươi xem, Đồi Nhạc là hướng này..."
*thủy thủ đoàn: cái từ này hơi 'hiện đại hóa' nhỉ???? nhưng mà k biết cổ đại gọi là gì.
...
Cuộc sống trên biển trôi qua vô cùng chậm, hai mươi mấy ngày, hiếu kỳ cùng hưng phấn mới đầu của Sở Diệc Dao dần dần bị tiêu diệt sạch sẽ, mỗi ngày vừa tỉnh dậy nhìn qua đều là biển xanh trời trong, đến đêm nhìn ra chính là biển đen mênh mông bát ngát, còn có ánh sao đêm tối, ngày qua ngày, nàng đã cảm thấy nhàm chán.
"Tiểu thư." Khổng Tước bưng lên một đĩa cá viên mới vừa bắt đến, Khổng Tước đoạt trước kêu đầu bếp làm điểm tâm cho Sở Diệc Dao, "Sáng sớm hôm nay mới kéo lên một con cá thật lớn đây, em cho đầu bếp ở bên trong chặt chút thịt, không có tanh, tiểu thư nếm thử."
Sở Diệc Dao ăn vài miếng liền không ăn được, đi đến mũi thuyền nhìn sang, phía trước thương thuyền Sở gia còn có nhiều thuyền khác đều đặn nhanh chóng đi tới, nhìn mấy lá cờ trên thuyền, tựa hồ là của cùng một nhà.
Lại qua ba bốn ngày, xung quanh mới xuất hiện một vài hòn đảo nhỏ, lại qua mấy ngày vùng đất dần rõ hơn.
Trong khoang thuyền, Sở Diệc Dao đang thương lượng với Sở Trung, lần này Sở gia muốn mua gì ở Đại Đồng, "Trung thúc, nếu lại nhập đồ sứ, sợ là những thương hộ kia sẽ ép giá, phải tìm chút đồ mới lạ gì đó mang về mới được."
"Ta cũng nghĩ tới, bất quá đã nhiều năm như vậy, những thứ Đại Đồng có đều đã bày bán ra rồi, không có đồ gì mới cả." Đại Đồng cùng Kim Lăng buôn bán hàng hải nhiều năm như vậy, có cái gì đặc biệt cũng sớm bị phát hiện hết, Sở Diệc Dao xem lại danh sách những món đồ yêu thích bán chạy những năm trước, "Đến lúc đó xuống thuyền, nếu không tìm được, cũng không thể nhập vào toàn bộ đồ sứ."
Phải tìm được món lợi kếch sù gì đó mới có thể đảo ngược tình thế, chỗ bạc thiếu nợ Tần bá bá mới có hy vọng trả lại, vì dù quan hệ có tốt cỡ nào mà để lâu quá cũng sẽ phát sinh ra những vấn đề khác.
Sở Trung nhìn đại tiểu thư cúi đầu suy tư, trong lòng cảm khái không ít, nếu đại tiểu thư là nam nhi, lão gia mới chân chính vui mừng.
...
Ba ngày sau, thương thuyền đến Đại Đồng, Sở Trung cùng thủy thủ đoàn chuyển những thùng đựng hàng trên thuyền xuống, cả ngày đầu tiên đều bận rộn trên bến thuyền, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Sở Trung liền đánh xe ngựa mang Sở Diệc Dao tới lò nung.
Đây là cửa hiệu đã cùng Sở gia hợp tác vài chục năm rồi, vừa tới trước cửa, Sở Diệc Dao còn chưa xuống xe ngựa đã nghe thấy có người cùng Trung thúc chào hỏi, Bảo Sênh đỡ nàng xuống xe, đi theo sau lưng Sở Trung vào cửa hàng.
Nơi này đầy dẫy đống đồ bùn đất chồng chất bụi, Sở Diệc Dao đánh giá bốn phía, một cái lò nung lớn ở bên cạnh, bên trong đang đốt lửa nung đồ, người nghênh đón kia mang bọn họ đến một tòa khác, tất cả kệ trong phòng trưng bày các mặt hàng gốm sứ đếm không hết dáng vẻ, người nọ giới thiệu nói, nơi này đều bày hàng mẫu, chọn trúng kiểu dáng nào, lò gốm liền làm một lô y hệt như thế.
Tiếp tục đi lên phía trước, Sở Diệc Dao thấy một vị sư phụ chừng bốn mươi tuổi ngồi gần cửa sổ, trên mặt bàn đang bày một bình hoa, trên kệ bên cạnh bày không ít dụng cụ sứ nhỏ, Sở Diệc Dao hỏi người dẫn đường, "Vị sư phụ này, các ngươi có thể làm đồ gia dụng bằng sứ?"
Người nọ lại dẫn các nàng tới một kệ khác, Sở Diệc Dao thấy được không ít kiểu bát đĩa sứ, nhưng nó vẫn chưa khiến nàng hài lòng.
Mấy ngày nay nàng một mực muốn tìm ra thứ gì đó đột phá ở những lò nung này, vừa rồi thấy trên mặt bàn lão sư phó kia đặt cái đĩa, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước ở Lạc Dương đã từng gặp những đồ này.
Kiếp trước sau khi thành thân, nàng theo Nghiêm Thành Chí sống ở thành Lạc Dương, nàng thấy phong thổ tại đó hoàn toàn bất đồng so với Kim Lăng, văn hóa Lạc Dương lâu đời hơn, chốn văn nhân, khác chốn thương nhân Kim Lăng quá nhiều, một văn một thương, mặc dù Kim Lăng không ngừng phát triển, nhưng rất