Sở Diệc Dao trở lại Sở gia, Trình phu nhân đang cùng đại tẩu trò chuyện trong phòng, thấy Sở Diệc Dao tiến vào, Trình phu nhân cười cho Trình Thiệu Bằng cùng nàng đi ra ngoài, "Diệc Dao a, ta với đại tẩu ngươi có việc muốn thương lượng, ngươi cùng Thiệu Bằng cũng đã lâu không gặp, ra vườn đi dạo một chút."
Sở Diệc Dao liếc nhìn đại tẩu, cùng Trình Thiệu Bằng một trước một sau đi ra ngoài.
Một đường không nói gì, hai người đi tới tiểu hoa viên trong Sở gia trong, Sở Diệc Dao dừng bước quay đầu lại nhìn hắn, bình tĩnh nói, "Trình đại ca, nếu không có chuyện muốn nói thì hãy về trước đi."
"Diệc Dao, muội có phải đang giận ta hay không." Trình Thiệu Bằng lúc này mới mở miệng, trên mặt quẹt một cái mỏi mệt, hốc mắt đều có chút xám đen, mấy ngày nay hắn cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt, quỳ ở từ đường hai ngày sau lại cùng Trình phu nhân đến Sở gia.
"Ta vì cái gì phải giận huynh?" Sở Diệc Dao nở nụ cười, trong giọng nói nhàn nhạt, Trình Thiệu Bằng bình tĩnh nhìn nàng, cho dù là đứng như vậy, Trình Thiệu Bằng đều cảm thấy người trước mắt cùng tiểu nha đầu mình quen trong quá khứ khác nhau quá nhiều, Sở Diệc Dao lúc trước luôn kề cận chính mình không ngừng gọi ca ca, hôm nay lại có bộ dạng thanh lãnh nhìn thẳng hắn, không buồn không vui.
Trình Thiệu Bằng bỗng cảm thấy thất lạc, tại sao giờ phút này nàng có thể bình tĩnh như thế.
"Hôm nay nương là tới Sở gia nghị hôn." Hồi lâu, Trình Thiệu Bằng nói ra, cố gắng từ trên mặt nàng nhìn ra một vẻ biến đổi, cho dù là thoáng hiện lên một cái kinh ngạc hay ngạc nhiên mừng rỡ đều tốt.
"Kia Trình phu nhân cần tìm phải là Nhị thẩm mới đúng, hôn sự của đường tỷ đại tẩu cũng không làm chủ được." Sở Diệc Dao cũng không có phản ứng gì, nói như việc này không có chút quan hệ nào với nàng, ngươi cưới thê tử của ngươi, ta qua cuộc sống của ta.
"Là cùng chuyện chung thân của muội, muội quên chúng ta từ nhỏ có hôn ước?" Trình Thiệu Bằng bật thốt ra, giữ chặt tay của nàng, "Khi đó tuổi còn nhỏ nên mới chưa chính thức đính hôn."
"Ta không quên." Sở Diệc Dao khẽ nhíu mày, rút tay về, "Huynh đã cùng đường tỷ tình đầu ý hợp, hôm nay không cần nhắc lại hôn ước này."
"Hôn ước này của ta với muội là do Sở bá phụ cùng cha ta định ra, tất nhiên thực hiện, ta trước cưới muội vào nhà, sau sẽ tái giá Diệu Lạc, Kim Lăng cũng có bình thê, cưới muội vào cửa trước sẽ không ủy khuất muội." Thấy Trình Thiệu Bằng nói thành khẩn, Sở Diệc Dao cố nhịn khinh bỉ trong lòng, lời từ trong miệng Trình Thiệu Bằng nói ra thật buồn cười, nói như thể nàng tiến vào cửa Trình gia chính là ban ân, vì thực hiện hôn ước năm xưa, hắn cố chịu cưới nàng trước, coi như là vợ lớn, hơn đường tỷ nên sẽ không có gì ủy khuất.
"Cha cùng nương của ta đều đã qua đời, cho nên hứa hẹn của các người với họ không nhất thiết phải thực hiện, Trình đại ca huynh không cần thực hiện hôn ước này, ta cũng sẽ không trách huynh cùng đường tỷ." Sở Diệc Dao hít sâu một hơi, từ trước giả bộ ủy khuất cũng không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không sao có thể làm cho người trước mắt áy náy.
Nàng một chút cũng không muốn gả cho người trước mắt, nhưng thứ cho nàng không tốt như vậy, có cơ hội làm cho bọn họ ngột ngạt, Sở Diệc Dao nàng nhất định sẽ thêm dầu vào lửa, tuyệt không nương tay.
"Diệc Dao muội..." Trình Thiệu Bằng nhớ tới lời trước khi đi cha đã nói, ánh mắt có chút phức tạp, Sở bá phụ cùng Sở bá mẫu cho tới nay đều rất thương Diệc Dao, nhất định đã sớm chuẩn bị cho nàng của hồi môn phong phú, chẳng lẽ hắn cưới nàng chính là vì những vật này.
"Trình đại ca huynh không cần nói nữa, cửa hôn sự này, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng." Sở Diệc Dao cắt đứt lời của hắn, bình tĩnh nói xong xoay người rời đi.
Trình Thiệu Bằng còn đắm chìm ở trong hồi ức, về hắn và nàng, còn có hắn và Sở Diệu Lạc.
"Thiệu Bằng." Âm thanh réo rắt thảm thiết vang lên sau lưng hắn, Trình Thiệu Bằng quay đầu lại, Sở Diệu Lạc hình bóng đơn bạc đứng ở phía sau hắn, người gầy gò rất nhiều, trong mắt chứa đựng nước mắt, khóe miệng khẽ run nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng.
Chỉ vì cái nhìn này, đáy lòng Trình Thiệu Bằng tràn lan lại bắt đầu quấy phá, người trước mắt vì hắn nhận hết tiếng xấu, vì hắn thắt cổ tự sát, vì hắn đánh cuộc một đời bỏ trốn với hắn, hôm nay vì hắn thân thể tiều tụy, thiên ngôn vạn ngữ cũng thể hiện hết trong ánh mắt này.
Sở Diệc Dao đứng ở bên khung cửa quay lại nhìn, hai người này thật đúng là xứng đôi cực kỳ.
...
Trong sảnh, mặc cho Trình phu nhân nói như thế nào, Kiều Tòng An thủy chung là ung dung cười phụ họa, hết lần này đến lần khác nhắc tới chuyện đính hôn.
"Ta thấy hai đứa chúng tuổi cũng không nhỏ, không bằng liền đem hôn sự này sớm một chút định ra, chờ Diệc Dao cập kê liền cử hành hôn lễ, ta từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, ta cũng thương nàng như Nghệ Lâm vậy." Trình phu nhân lại một lần nữa nhắc tới, Kiều Tòng An nhìn về phía cửa, âm thanh Tiêu thị truyền đến.
Trình phu nhân thần sắc biến đổi, Kiều Tòng An lại cười ôn hòa giải thích, "Hôn sự của Diệc Dao cũng không nhọc đến Trình phu nhân quan tâm, này hôn sự của Diệu Lạc ta cũng không làm chủ được, hay là ngài cùng Nhị thẩm thương lượng với nhau đi, chuyện hai tủ muội cùng qua cửa hầu hạ một chồng, dù Trình gia không ngại, Diệc Dao chúng ta cũng không phải không ai muốn."
Trình phu nhân còn muốn nói điều gì, Tiêu thị đã tiến vào, Kiều Tòng An lập tức cười mời Tiêu thị ngồi vào bên cạnh mình , "Nhị thẩm, Trình phu nhân đến đây nghị hôn, hôn sự Diệu Lạc phải do ngài cùng Nhị thúc làm chủ, ta liền sai người thỉnh ngài đến, các người từ từ nói, ta còn có việc, Thanh nhi, ngươi lưu lại đây phục vụ trà nước cho Trình phu nhân."
Kiều Tòng An trực tiếp đem phòng khách để lại cho Tiêu thị cùng Trình phu nhân, chính mình thì ra ngoài đi về hướng Di Phong viện, thời điểm đi qua vườn hoa liền bắt gặp Trình Thiệu Bằng cùng Sở Diệu Lạc đứng ở đó, từ góc độ của nàng nhìn sang, hai người che nấp bên cây giống như đang ôm nhau.
Kiều Tòng An vẻn vẹn thoáng nhìn vài giây, vẻ ôn hòa trên mặt liền đổi thành tức giận, nàng là người rất ít khi tức giận, nhưng Trình gia cùng Nhị thẩm làm ra những chuyện này thật là quá đáng, Trình gia này tính toán thật tốt, muốn giở trò hai tỷ muội bình thê, dù vì tình nghĩa trước đây thật hay vì ít đồ hồi môn, cũng đừng mong được như ý nguyện.
Kiều Tòng An gọi người phía sau thấp giọng phân phó vài câu, quay đầu hướng phía Di Phong viện đi đến.
...
Trình phu nhân đi rồi, chuyện này tựa hồ là lọt vào yên lặng, cho đến nửa tháng sau thương thuyền Sở gia trở về, Sở Hàn Lâm biết được chuyện này, mang theo Tiêu thị đi một chuyến đến Trình gia, lúc trở lại, hôn sự Sở Diệu Lạc cùng Trình Thiệu Bằng cứ như vậy định đoạt xong, vội vàng định vào tháng năm.
Nhưng đối với Sở Diệc Dao mà nói, bọn họ hết thảy cũng không vội vàng, kiếp trước từ lúc bắt đầu đến lúc xuất giá cũng chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, bất luận tình thế phát triển như thế nào, quá trình trong đó thay đổi như thế nào, quẻ xăm trên miếu nhân duyên Hương Sơn thủy chung không đổi, Sở Diệu Lạc cuối cùng vẫn sẽ gả cho Trình Thiệu Bằng. Cũng chính bởi vì hôn sự quá vội vàng, đồ cưới chưa chuẩn bị kịp nên đồ cưới nương chuẩn bị cho nàng sau này mặc lúc đại hôn cùng Trình Thiệu Bằng mới có thể mặc trên người Sở Diệu Lạc, bị cướp vị hôn phu, bị cướp đồ cưới, còn... bị cướp luôn của hồi môn, để cho Sở Diệu Lạc thuận lợi vui vẻ từ Sở gia gả ra ngoài.
Cuộc sống hơn hai mươi mấy năm, trong mấy năm này là khoảng thời gian nàng sống thất bại nhất.
"Tiểu thư, Nhị cữu gia đang chờ ngài bên ngoài." Bảo Sênh hô nhiều lần mới gọi nàng hoàn hồn, Sở Diệc Dao thả quyển sách trong tay ra đi đến cửa hàng, Nhị cữu Hình Kiến Quốc cầm danh sách phân phó bọn tiểu nhị giao hàng đi.
"Nhị cữu, cũng đến lúc nên đưa ngoại tổ mẫu về rồi, cháu không qua bên đó, cữu về trước đi nơi này giao cho cháu." Sở Diệc Dao nhận lấy danh sách trong tay Hình Kiến Quốc, Hình Văn Vũ gãy tay liên tục dưỡng thương tới giờ, Hình lão