Sở Hàn Lâm suy nghĩ một chút, cười hơ hớ nói với Sở Diệc Dao, "Hôm nay Kim Lăng làm ăn không tốt, vài chục cửa hàng đều cùng vận hàng từ Đại Đồng, thay đổi sang Đồi Nhạc, nói không chừng có thể tìm được con đường khác, các ngươi cũng biết, chuyện thương thuyền lần trước còn tổn hại không ít đồ."
Đáy mắt Sở Diệc Dao thoáng hiện lên một tia giễu cợt, đây không phải là đang nhắc nhở nàng cùng nhị ca, sau khi thương thuyền gặp chuyện không may, không chỉ có đại ca mất, cửa hàng còn tổn hại một số bạc lớn, đắt tiền mua không nổi liền chuyển sang mua đồ rẻ, cũng không thể không tiếp tục làm ăn.
Nghe nói đến đây, Sở Mộ Viễn cũng hơi nhíu mày, người buôn bán Kim Lăng nào có ngu ngốc, hết thảy rất sáng suốt. Đồ tốt hay xấu bọn họ liếc nhanh liền biết, nhưng bán hàng nhái chính hắn là người ngoài nghề cũng biết không thể thực hiện được, "Nhị thúc, cửa hàng có rất nhiều khách quen."
"Mộ Viễn a." Vừa dứt lời, Sở Hàn Lâm thở dài một hơi, trên mặt có chút tiếc hận, hắn đi tới vỗ vỗ bả vai của Sở Mộ Viễn, "Ngươi trưởng thành, nhị thúc cũng không thể lừa gạt các ngươi."
Sở Hàn Lâm đem bọn họ dẫn tới xung quanh thuyền hàng đang dỡ, sắc trời đã tối, dọc theo hai bên thuyền đều treo đèn, trên boong thuyền tới tới lui lui đều là công nhân, bên trong đổ đầy hàng hóa, Sở Hàn Lâm chỉ vào thuyền này nói với Sở Mộ Viễn, "Theo lý thuyết, dưới sự nỗ lực cha ngươi nhiều năm như vậy đến giờ, nhị thúc không thể nói cái gì, bất quá thời gian qua ngươi cũng thấy đấy, Sở gia tại Kim Lăng tuy có đất đai rộng rãi, nhưng so với tứ đại gia Kim Lăng mà nói, vẫn là chênh lệch khá xa, trong đó một điểm rất trọng yếu, cha ngươi cùng đại ca ngươi cũng không chịu đổi mới phương thức buôn bán trước kia, mười mấy năm qua bất kể là vận chuyển hàng hóa hay là hợp tác cùng thương hộ khác, đều là những thứ kia, cha ngươi khi còn tại thế khẳng định thường sẽ nói làm ăn quan trọng khách quen."
"Mười mấy năm qua quen nhiều như vậy, cũng làm không lớn, hơn nữa đều là những lão thương hộ, cha ngươi cùng đại ca ngươi cũng nhường người ta nhiều lợi nhuận, Mộ Viễn a, ngươi nói thương nhân sao có thể nhân hậu như vậy." Giữa những câu nói của Sở Hàn Lâm lộ ra không đồng ý đối với cách làm của phụ thân cùng đại ca.
Sở Diệc Dao yên lặng đứng ở một bên, nhìn người người ở trên thuyền đến những người ở bến, những lời này, nếu là lần đầu tiên nghe được, nàng có lẽ sẽ cảm thấy cha cùng đại ca thật sự làm sai, mười mấy năm qua cửa hàng Sở gia hợp tác cùng những người đó, nhiều khi bọn họ lỗ vốn muốn đóng cửa, cha đều vươn tay viện trợ, thậm chí là còn cho họ nợ tiền mua hàng đến lúc bán được thì trả, bởi như vậy, Sở gia bên này tất nhiên cũng bị ảnh hưởng không ít, đã bị dính líu đến, kết cục giống nhau là lỗ vốn phá sản.
Quá khứ nàng không tin, nhưng ở thời điểm mấy ngày Sở gia gian nan nhất kia, cũng chính là những thương hộ cha đã từng viện trợ đều đến trợ giúp, mặc dù đối với tình hình lúc đó mà nói đã không có bao nhiêu tác dụng, nhưng giờ phút này nàng hiểu, những thứ này đều là cha mẹ kiên trì dùng chân tình đổi được.
Nhìn vẻ mặt Sở Hàn Lâm chậm rãi nói, trong đó giấu bao nhiêu dã tâm, nhị thúc khống chế cửa hàng Huy Châu cũng không tốt lắm, mà Sở gia bây giờ, khác gì vừa vặn đưa cho hắn nắm giữ quyền cước.
"Nhị thúc cũng biết làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng là Mộ Viễn a, đạo lý mạo hiểm cầu thắng lợi này, ngươi sẽ hiểu đi." Sở Hàn Lâm thở dài vài tiếng đã giải tỏa nghi vấn trong lòng của Sở Mộ Viễn, Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn hàng hóa càng chồng chất, giả bộ tùy ý hỏi, "Nhị thúc, nếu khách nhân nhà chúng ta đều không thích đồ sứ Đồi Nhạc, những vật này thúc muốn bán cho ai a?"
Sở Hàn Lâm nhìn về phía Sở Diệc Dao, đáy mắt thoáng hiện lên một cái kinh ngạc, lập tức cười nói, "Diệc Dao a, nếu là khách nhân trước kia không thích, tự nhiên sẽ có người khác muốn, ngươi vẫn còn con nít không hiểu."
"Nhị thúc không nói làm sao biết cháu không hiểu, nương cháu lúc trẻ cũng giúp đỡ cha rất nhiều, đúng không nhị ca." Sở Diệc Dao nhếch miệng cười một tiếng, vô hại nhìn Sở Hàn Lâm, một bên Sở Mộ Viễn cũng cảm thấy muội muội những ngày này đối với chuyện cửa hàng vô cùng chú ý, trêu ghẹo nói, "Từ lúc nào muội lại chăm chỉ học tập như vậy, muốn cùng nhị thúc trông nom cửa hàng hả."
Sở Diệc Dao quay đầu lại hướng về phía hắn giả làm mặt quỷ, xinh đẹp nói, "Vậy cũng không hẳn, nhị ca huynh không chịu học, muội liền thay Ứng Trúc học nhiều một chút, về sau dễ dạy nó."
"Thôi đi, muội dạy nó?" Đáy mắt Sở Mộ Viễn lóe một tia sủng ái, đưa tay sờ sờ đầu nàng, Sở Diệc Dao không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn, một bên Sở Hàn Lâm cười nhìn, lại nhìn không rõ chân thật trong đáy mắt ông ta.
...
Trở lại Sở gia trời đã tối, qua giờ ăn cơm tối, Bảo Sênh canh giữ ở cửa viện nghe được động tĩnh, mệnh nha hoàn đi phòng bếp nhỏ đem thức ăn đang còn nóng lấy tới, chính mình thì bước nhanh đến cửa nghênh đón Sở Diệc Dao.
"Bên kia như thế nào?" Sở Diệc Dao đi vào nhà, Khổng Tước đã chuẩn bị xong y phục, thay nam trang ra, bên ngoài đã bát đũa ngay ngắn, Sở Diệc Dao uống một chén súp mới bắt đầu ăn cơm, Bảo Sênh ở một bên nói, "Đã thu thập thỏa đáng, hôm nay Sở nhị phu nhân cùng ba vị đường tiểu thư cũng đã dùng cơm."
Sở Diệc Dao khẽ nâng mi, có thể yên tĩnh ăn cơm không gây chuyện như vậy, thật đúng là không phải phong cách của nhị thẩm, nghĩ xong, Bảo Sênh lại bổ sung, "Đường tam tiểu thư tựa hồ vì gấp rút lên đường có chút khó chịu, sau khi ăn xong thiếu phu nhân đã sai người đi mời đại phu."
Sở Diệc Dao cũng không trả lời để bát đũa xuống, Khổng Tước thấy vậy sai người dọn đi, tự mình rót một bình trà hoa mang tới tiểu thư uống.
Sau nửa canh giờ, Sở Diệc