Thẩm Thế Hiên mang nàng đến thôn trang làm điêu khắc, Sở Diệc Dao gặp được vị lão sư phụ kia, hơn năm mươi tuổi, bởi vì quanh năm phải khom người ngồi một chỗ điêu khắc, sống lưng hơi gù, nhưng tinh thần rất tốt, hai tay chắp ở sau lưng đi tới đi lui trước một đám học đồ, thỉnh thoảng chỉ điểm cho bọn họ.
"Sư phụ đang dạy những điêu khắc cơ bản nhất, những học đồ này đều là người quanh thôn." Thẩm Thế Hiên mang nàng đi vào trong phòng, bên trong đã trưng bày một số đồ điêu khắc, mới học nửa năm, có chút nhanh, đơn giản cũng có thể điêu khắc, chỉ cần đồ đặc biệt, có thể bán tốt.
"Nếu như muốn buôn bán, như này vẫn quá chậm." Đồ sau khi điêu khắc xong còn phải sơn màu, trước sau cũng không phải là chuyện một ngày có thể xong, so với số lượng đồ sứ vận chuyển từ Đại Đồng, thứ này có chút hạn chế lớn.
"Chờ cửa hàng làm ăn ổn định lại kiếm thêm thợ gia công, cửa hàng kia không phải có ba tầng, ta tính để lầu ba làm một gian nhã các cũng không tồi." Chủ yếu là con đường chợ phía Nam này phồn vinh vô cùng, mở cửa hàng ở đây hiếm nhà chịu lỗ, chỉ khác biệt là lãi nhiều hay ít thôi, cho nên giá mặt bằng ở đây mới có thể cao như vậy.
"Nơi này có ít bản vẽ." Sở Diệc Dao lấy ra một xấp họa, bên trong là đủ loại hình thức điêu khắc kiểu dáng vật trang trí trong nhà, mấy thứ này không có nhu cầu nhiều như đồ trang sức, nhưng hơn ở giá trị thưởng thức cao, theo Sở Diệc Dao thấy, đồ vật Kim Lăng, vẽ lên chút mạch văn Lạc Dương sẽ có rất nhiều người truy phủng*.
*Truy phủng: ... (không biết – cầu cao nhân)
Chụp đèn, bồn hoa, còn có các loại khung bình phong, Thẩm Thế Hiên nhìn lần lượt từng bức vẽ tinh xảo, lại nhìn vẻ tùy ý trên mặt Sở Diệc Dao, không khỏi kinh ngạc cảm thán, tựa hồ là đem tất cả những thứ có thể dùng tới đều vẽ ra, thậm chí bức cuối cùng còn tỉ mỉ vẽ ra cái móc đầu giường.
"Trừ khung bình phong, còn lại đều tương đối nhỏ, nhưng thích hợp để điêu khắc lúc này, chờ cửa hàng có nhiều khách quen, liền có thể điêu khắc những món đồ lớn." Sở Diệc Dao đi trước nói nói, cuối cùng lại nghĩ tới cái gì đó, bổ sung, "Khung bình phong cũng có thể làm trước loại nhỏ."
Trên mặt Thẩm Thế Hiên mang theo ý cười, đi phía sau nghe nàng nói, qua một hồi lâu, đi tới một cánh cửa khác, trong sân trước mắt đặt rất nhiều rễ cây, đầu gỗ, mặt trên còn phủ lều chống thấm nước.
"Gần núi lấy gỗ, quả thực là một địa phương tốt." Nếu tìm một chỗ ở trong thành Kim Lăng, trước không nói thôn trang lớn như vậy phải tốn rất nhiều bạc, chỉ nói đến việc vận chuyển đầu gỗ thôi đã thấy phiền toái.
"Đi ăn cơm trước, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi dạo trong thôn một chút." Hai người tới tiền viện, một nông phụ tầm ba mươi tuổi phụ trách nấu cơm cho nhóm thợ ở chỗ này, Sở Diệc Dao đi vào nhà ăn kia, một cổ hương vị thơm nồng bột đậu bay đến, trên bàn bày năm sáu món ăn, đều dùng những cái tô lớn để đựng.
Chờ lão sư phụ ngồi vào trước, Sở Diệc Dao ngồi xuống, một bên Khổng Tước dựa theo thói quen ăn cơm của nàng, múc cho nàng một chén canh trước, ngoài thịt cùng mấy cây đậu bóc trần, còn nấu cùng một chút đậu hủ, thêm vài lá cải thìa cắt khúc, màu sắc phối hợp hết sức mê người, Sở Diệc Dao múc một muỗng, đây là canh nguyên chất, không thêm nhiều gia vị, thời điểm Sở Diệc Dao ăn còn nếm được vị ngọt của rau xanh.
"Bạch sư phụ, ngài ở đây chính là có lộc ăn." Sở Diệc Dao thỏa mãn uống non nửa chén ấm dạ dày, ngẩng đầu nói với lão sư phụ ngồi đối diện.
Lão sư phụ uống một ngụm rượu, cười ha hả, cầm lấy hồ lô rượu rót một chén cho Thẩm Thế Hiên, "Thế Hiên a, ngươi cũng uống một chén đi, sư phụ của ngươi có một lần uống say, trở về mơ mơ màng màng cầm dao nhỏ khắc đầu gỗ, cũng không biết sau đó như thế nào ngủ mất, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại liền thấy bức Phật nằm còn dở đã khắc xong rồi, từ đó về sau ta liền không thể khắc được thứ gì hoàn mỹ như vậy."
Bạch sư phụ nói xong lại có chút tiếc hận, làm nghề này mấy thập niên, mọi tâm huyết đều không bằng cái lúc lơ đãng khắc ra cực phẩm mà chính mình cũng không thể lần nữa bắt chước được.
Bạch sư phụ đã có thói quen dao bất ly thân, sờ sờ dao khắc ở trong ngực. "Về sau luôn mang theo dao nhỏ, phải uống chút rượu mới có cảm giác."
"Còn thất thần cái gì, uống đi a." Bạch sư phụ nói một hồi thấy Thẩm Thế Hiên không nhúc nhích, hắng giọng thúc giục, Thẩm Thế Hiên bất đắc dĩ nhìn một chén đầy tràn này, "Sư phụ, con bồi ngài uống hai ly nha, một chén này thật sự là..."
Khóe miệng Sở Diệc Dao khẽ cong lên, nhìn bộ dáng quẫn bách của hắn, một chút không được tự nhiên trên đường tới đây hoàn toàn biến mất, một bên Thẩm Thế Hiên lại buồn rầu vô cùng, tửu lượng của hắn không tốt, ngày thường ở nhà nhiều nhất cũng chỉ uống mấy ly nhỏ, uống một chén lớn như vậy khẳng định là say.
"Tiểu tử, nam nhân sao có thể không biết uống rượu!" Bạch sư phụ thúc giục hắn uống hết, ở nông thôn uống rượu không ai dùng ly nhỏ, đều lấy chén lớn rót đầy, "Ngươi như vậy tương lai cưới vợ nhất định phải chuốc cho say."
Thẩm Thế Hiên thực nhanh liếc qua Sở Diệc Dao một cái, ở trước mặt nàng bị sư phụ nói như vậy thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng uống xong chén này hắn nhất định sẽ say, quá chật vật, kia còn trở về Kim Lăng như thế nào.
"Sư phụ." Thẩm Thế Hiên bất đắc dĩ lại hô một tiếng, nói nhỏ với tùy tùng ngoài cửa, "Đi lấy một cái ly tới đây."
Tùy tùng thực mau cầm một cái ly lại đây, Thẩm Thế Hiên tự rót cho mình một ly uống xong, giơ cái ly lên cao một chút, "Sư phụ, con kính ngài!"
Bạch sư phụ cười mắng một tiếng, "Tiểu tử thối, trốn được nhất thời không tránh khỏi cả đời." Bị bạch sư phụ nhìn ra kỹ xảo, Thẩm Thế Hiên cười ha ha theo, rượu người dân tự sản xuất tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh mẽ, chỉ một lát hắn liền cảm thấy mặt có chút nóng lên.
Ăn cơm xong Thẩm Thế Hiên dẫn Sở Diệc Dao đi dạo trong thôn, sau giờ Ngọ, ra ngoài làm việc vô cùng ít, phần lớn ăn cơm xong hoặc là ngồi ở trong viện, hoặc là dựa vào đại thụ ngoài phòng nói chuyện phiếm, tốp năm tốp ba nông phụ cõng cái sọt ngồi dưới gốc đại thụ, một mặt may vá thêu thùa, một mặt nói chuyện phiếm.
Đi mãi liền đến miếu