Kiều Tòng An bị bệnh, đại phu nói là do nàng nội tâm tích tụ sinh bệnh, chuyện đã qua tạo thành tổn thương rất lớn đối với nàng, cho nên người liền suy sụp.
Cho dù đã ngủ thiếp đi, Sở Diệc Dao canh giữ ở bên người vẫn có thể cảm giác được sự bất an của nàng, nhớ lại những cảnh tượng trong mộng kia quá giày vò.
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, thời điểm bị bắt cóc người đại tẩu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đều là Hoài Sơn, Sở Diệc Dao quyết định đi tìm hắn tới.
Thời điểm Sở Diệc Dao tìm được Hoài Sơn, Hoài Sơn còn đang mong đợi A Linh nhớ lại chuyện tình khi còn bé sẽ có phản ứng gì, nhưng lại nghe được tin tức nàng bị bệnh, từ trong miệng Sở Diệc Dao nghe được chuyện A Linh gặp phải sau khi mất tích, Hoài Sơn sững sờ một hồi lâu cũng không phản ứng kịp.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Sở Diệc Dao, "Mấy người kia ở nơi nào?"
"Đại thúc, đại tẩu đã không nhớ rõ tướng mạo mấy người kia, cũng không nhớ đó là nơi nào, chẳng lẽ bây giờ ngài còn muốn đi báo thù, một cái xóm nghèo lớn như vậy, ngài muốn đại tẩu dẫn ngài đi tìm, bắt đại tẩu nhớ lại những chuyện đau khổ này lần nữa?" Sở Diệc Dao tùy ý hắn đi ra ngoài cửa, nói thẳng.
Hoài Sơn dừng chân, hối hận hơn nữa cũng không thể thay đổi những chuyện đã phát sinh, phải bất lực cỡ nào tuyệt vọng cỡ nào mới khiến nàng tình nguyện phong ấn tất cả ký ức, không muốn nhớ tới, mà hắn lại biến thành thủ phạm khơi dậy những chuyện này, nếu không phải hắn không chiếu cố tốt cho nàng, sao nàng có thể bị người khác bắt đi, trải qua những chuyện đó.
"Đại thúc, ngài không nên tự trách." Sở Diệc Dao nhìn ra hối hận trên mặt hắn, "Ngài tự trách cùng hối hận đền bù không thay đổi được, sẽ chỉ làm chính ngài không dễ chịu, ngài đi theo ta đến Sở gia xem đại tẩu một chút, được không?"
Hoài Sơn lắc lắc đầu, xoay người lại nhìn nàng, khuôn mặt khổ sở, "A Linh sẽ không muốn gặp lại ta."
"Không đi làm sao biết, cho dù bị đuổi ra ngoài, ngài mới có thể khẳng định là đại tẩu thật sự không muốn gặp lại ngài, còn bây giờ, không phải là ngài càng cần nỗ lực để đại tẩu tiếp nhận sao." Sở Diệc Dao nói thật bình tĩnh, suy đoán cùng lo lắng không bằng trực tiếp đối mặt mới là tốt nhất, theo trực giác của nàng, đại tẩu sẽ không đuổi đại thúc ra, ít nhất trong tình cảnh này sẽ không.
Hoài Sơn yên lặng một hồi, giọng khàn khàn nói. "Ta thu thập một chút."
Qua thời gian uống cạn chung trà, Hoài Sơn chuẩn bị tốt cùng Sở Diệc Dao xuất phát đi Sở phủ, thời điểm đi đến cổng Đình Lan viện Hoài Sơn còn do dự một chút, Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn hắn, tự mình đi vào.
Kiều Tòng An đã tỉnh, Sở Ứng Trúc nằm ở bên cạnh cùng nàng, mẹ con hai người đang thấp giọng nói gì đó, sắc mặt của Kiều Tòng An tốt hơn nhiều.
"Đại tẩu, muội dẫn theo người tới gặp tẩu." Sở Diệc Dao đi vào bế Sở Ứng Trúc từ trên giường lên dụ dỗ nói, "Ứng Trúc ngoan ngoãn, cô cô dẫn cháu đi ra ngoài chạy một vòng, đợi lát nữa chúng ta trở về, rồi ăn cơm cùng nương cháu, được không?"
Sở Ứng Trúc gật đầu phất phất tay về phía Kiều Tòng An.
Thời điểm đi tới cửa, nhìn thấy Hoài Sơn bồi hồi ở đó, Sở Ứng Trúc giòn thanh hô một tiếng râu ria thúc thúc, trong phòng thần sắc Kiều Tòng An chấn động, theo bản năng nhìn về phía cửa, bất quá bị Sở Diệc Dao che lại toàn bộ, cái gì đều không nhìn thấy.
"Chúng ta sẽ quay lại." Sở Diệc Dao bóp mũi Sở Ứng Trúc, mấy ngày nay bé cũng cực kỳ ngoan ngoãn, gật gật đầu tùy ý Sở Diệc Dao ôm ra ngoài, vẫn không quên nháy mắt về phía Hoài Sơn.
Đối mặt một lớn một nhỏ như vậy, Hoài Sơn bình phục cảm xúc không ít, tay vén rèm dừng một chút, thở phào nhẹ nhõm, đi vào.
Cũng mới qua ba bốn ngày, từ sau hôm sinh nhật gặp qua, Kiều Tòng An gầy rất nhiều, Hoài Sơn nhìn mà đau lòng nhưng không biết mở miệng như thế nào, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoài Sơn cứ như vậy đứng ở đó.
"Ngồi đi." Rốt cục là Kiều Tòng An phá vỡ yên tĩnh, đưa tay chỉ băng ghế cách đó không xa, Hoài Sơn ngồi xuống, không khí trong phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Qua một hồi lâu, Hoài Sơn mới khàn khàn mở miệng nói, "Muội, thân thể đỡ hơn chưa, ta có mang theo ít thuốc đến." Hoài Sơn lấy thuốc từ trong lòng ngực ra đặt trên bàn, thấy nàng không trả lời, một tay đặt ở trên bàn không biết làm cái gì.
Kiều Tòng An nhìn thẳng bàn trà đối diện, hồi lâu sâu kín mở miệng, "Rất nhiều chuyện trước kia, ta đều không nhớ rõ."
Hoài Sơn nhìn nàng, đáy mắt Kiều Tòng An quẹt một tia buồn bã, hai mươi năm trước nàng mới năm tuổi, cho dù hiện tại nhớ lại, trí nhớ lúc hai ba tuổi cũng đã sớm mơ hồ, có lẽ tại chỗ sâu trong trí nhớ ở nàng, cũng muốn những thứ không vui kia bị tiêu trừ hết, còn dư lại đều là vui vẻ.
"Thân thể của nương tốt không?" Kiều Tòng An lại hỏi, xoay đầu lại nhìn hắn, xưng hô như thế nàng kỳ thật cũng có chút không quen, nhưng trong tiềm thức khắc sâu xưng hô như thế, người đó cũng giống như Kiều mẫu, luôn thích ôm nàng ngồi ở dưới mái hiên, một bên tắm nắng, một bên dạy nàng ca hát, lúc vào đêm sẽ luôn dùng giọng nói ôn nhu dỗ nàng chìm vào giấc ngủ, nói cho nàng biết A Linh vĩnh viễn là tiểu bảo bối trong lòng cha và nương.
"Nương đã qua đời." Trong giọng nói Hoài Sơn mang theo một tia bi thương, mười năm trước nương bệnh nặng hắn trở về, hắn chỉ ngây người ngắn ngủi hai tháng lại rời đi, nửa năm sau, nương liền đi, chờ lúc hắn cấp tốc trở về người đã hạ táng.
"Qua đời?" Kiều Tòng An lập lại một lần, hai tay nắm lấy chăn mền, không tiếp tục hỏi nữa.
"Nương dặn dò ta mang theo vòng bạc, nhất định phải tìm được muội, đó là quà nương tặng cho lễ trưởng thành của muội." Hoài Sơn đời này một mực có lỗi với nương, những năm này tìm kiếm A Linh, không thể bên cạnh cha và nương, hôm nay tìm được A Linh rồi, lại cảm thấy có lỗi với nàng, làm cho nàng chịu khổ.
"Vậy còn cha?" Âm thanh mang theo chút giọng mũi lại lần nữa vang lên, Hoài Sơn muốn đến gần nàng, chỉ là bỗng nhúc nhích cước bộ không có tiến lên phía trước, "Thân thể cha rất tốt."
Trong lòng Kiều Tòng An cũng hiểu, hơn năm mươi tuổi, thân thể khá hơn cũng là người lớn tuổi, bên cạnh không có thân nhân làm bạn, nhất định rất cô đơn, nàng không trách Hoài Sơn cái gì, ngược lại cảm thấy áy náy, nàng mất tích, đồng dạng mang đến cho cái nhà này biến hóa rất lớn.