"Đại tẩu, lời này cũng không thể nói lung tung, Thế Hiên chúng ta cũng không có chính thức hứa hôn cùng Thủy gia đại tiểu thư." Quan thị có tốt tính cũng không thể dễ dàng để yên cho người khác liên tục nói con trai mình không đúng, dù có kém cũng là con trai của, không có cha mẹ nào vui vẻ để người ta mắng con mình, Quan thị cắt đứt lời của Nghiêm thị, trực tiếp đem việc này xem như không có, "Dù sao Nhược Thiên cũng là cô nương gia, truyền ra ngoài sẽ chịu ảnh hưởng, đại tẩu, ta cùng cha Thế Hiên cũng không có ý này."
Nghiêm thị không ngờ tới chi thứ hai không muốn làm quan hệ thông gia với Thủy gia, lại càng bén nhọn nhìn Quan thị, "Đệ muội, thật không hiểu muội cùng nhị đệ hai người rốt cuộc nghĩ như thế nào, hôn sự tốt như vậy lại không muốn, vậy ta cũng nói rõ cho các người hiểu, nếu không phải Thủy phu nhân đến đây đề cập qua với ta, ta cũng lười đến quản chuyện nhà các người, điều kiện Thủy gia tốt như vậy, ta thấy là thằng nhóc này trèo cao, không nghĩ tới các ngươi còn chướng mắt."
Quan thị cũng có chút bộc phát, trầm giọng nói, "Vậy chúng ta đây trèo không nổi!"
Nghiêm thị nhìn thoáng qua Thẩm Thế Hiên, hừ lạnh một tiếng, "Lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú, ta còn nói quan tâm hôn sự Thế Hiên, không nghĩ tới là các ngươi không nhìn trúng Thủy gia, ta lại muốn nhìn một chút ngươi sẽ vừa ý cô nương nhà ai."
Trong ngoài đều bị cự tuyệt, Nghiêm thị xị mặt nổi giận đùng đùng trở về, trở lại viện tử của mình, lửa giận càng bốc lên cao, uống một ngụm trà thuận khí, bà phát tiết nói với nha hoàn bên cạnh, "Bọn họ đúng là tự đánh giá cao bản thân, sinh ra một đứa con vô dụng lại còn che chở kín mít, hôn sự tốt như vậy cũng không muốn, ngu xuẩn."
"Phu nhân, không phải là ngài cảm thấy nhị thiếu gia không xứng với Thủy đại tiểu thư sao, hiện giờ bọn họ thức thời, nếu Thủy tiểu thư thực sự gả cho nhị thiếu gia, vậy chẳng phải bọn họ 'như hổ thêm cánh rồi' sao?" Một bên Thúy Hỉ vội vàng bóp lưng cho bà ta một mặt nịnh nọt nói.
"Ngươi biết cái gì, gả cho nó là như hổ thêm cánh, vậy gả cho người khác cũng là như hổ thêm cánh, chi bằng gả vào Thẩm gia còn hơn để người khác tiện nghi." Nghiêm thị luôn cảm thấy Thẩm Thế Hiên kém cỏi, đối với Thẩm gia mà nói, liên hôn cùng Thủy gia có rất nhiều điều tốt, nhưng chỉ có một Thẩm Thế Hiên thích hợp, bà ta đang hận mình không thể sinh nhiều con trai đây.
"Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo." Thúy Hỉ nịnh nọt khen, Nghiêm thị còn không chịu từ bỏ ý tưởng này, suy nghĩ một chút mở miệng nói, "Lấy giấy bút đến, ta viết thư cho Thủy phu nhân."
...
Hai ngày sau, Thủy Nhược Thiên hẹn gặp mặt Thẩm Thế Hiên, Thủy đại tiểu thư cũng là đại mỹ nhân, cập kê đúng là tuổi đẹp nhất, thời điểm xuống xe ngựa liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người, chậm rãi vào trong trà trang, đi qua hành lang gấp khúc đến phòng hẹn, Thẩm Thế Hiên đã chờ ở bên trong.
Thủy Nhược Thiên đi vào, nha hoàn canh giữ bên ngoài đóng cửa lại cho bọn họ, nàng đi đến ngồi xuống đối diện Thẩm Thế Hiên, bên tai truyền đến âm thanh đàn cổ sâu kín.
Thẩm Thế Hiên rót một chén trà cho nàng, Thủy Nhược Thiên tiếp nhận, cũng không mở miệng, Thẩm Thế Hiên không có ý định mở miệng trước, hai người cứ ngồi uống trà như vậy, cho đến một khúc đàn tắt tiếng, Thủy Nhược Thiên buông cái ly xuống, năm ngón tay nhẹ nhàng sờ thanh ly trơn bóng, khẽ cúi đầu ung dung nói, "Đã lâu không nhìn thấy ngươi, dường như thường xuyên chạy ra bên ngoài."
"Nhàn rỗi không có việc gì." Thẩm Thế Hiên liếc nhìn, "Thủy tiểu thư mới là thật hăng hái."
"Ta biết Thẩm Thế Hiên ngươi sẽ không nhàn tới mức không có việc gì liền chạy ra ngoài." Thủy Nhược Thiên cầm lấy cái muỗng múc một muỗng nước nóng đổ vào ấm trà.
Thẩm Thế Hiên nhìn chằm chằm nước trà kia một hồi, nhíu mày, tựa hồ là không kiên nhẫn giữ lễ như vậy, gọn gàng dứt khoát hỏi. "Ngươi tới tìm ta, có chuyện gì?"
"Thân mẫu lo lắng cho ta, trước đó vài ngày có đến Thẩm gia đề cập hôn sự của chúng ta, hai ngày trước Thẩm đại phu nhân lại viết thư cho nương, nói là nhị phu nhân cự tuyệt hôn sự này, ta nghĩ ngươi còn chưa biết chuyện này đi." Thủy Nhược Thiên cầm lấy cái ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giương mắt nhìn hắn, đáy mắt như có lưu sóng.
"Ta biết." trên mặt Thẩm Thế Hiên cũng không có gì kinh ngạc, hướng phía nàng giơ giơ cái ly trong tay cười nói, "Ý của thân mẫu, chính là ý tứ của ta."
Thủy Nhược Thiên ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt cười nhẹ, "Ta không có ý nói bá mẫu không phải, ta nghĩ là bá mẫu không biết suy nghĩ của ngươi mới nói như vậy."
"Thân mẫu rất rõ ràng suy nghĩ của ta, là ta nói thân mẫu cự tuyệt hôn sự này." Thẩm Thế Hiên vừa nói xong, rốt cục Thủy Nhược Thiên không thể tiếp tục cười, tay nắm cái ly khẽ run, Thủy Nhược Thiên khẽ mở đôi môi một chút, "Ngươi, không muốn cưới ta?"
"Ngươi cùng ta vốn không có hôn ước chính thức, người nhà hiểu lầm không quan trọng, nhưng nếu bởi vậy mà làm ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi phải cùng ta kết hôn liền không tốt lắm." Lời Thẩm Thế Hiên hoàn toàn ngoài dự liệu của Thủy Nhược Thiên.
Đáng nhẽ phải là hắn không biết chuyện này mới đúng, nếu hắn biết cũng không nên là loại phản ứng như thế này, sao chuyện này lại là chủ ý của hắn, hắn không muốn cưới nàng?
Thủy Nhược Thiên muốn hỏi rất nhiều, cuối cùng đều tự dẫn tới đáp án trong lòng, nàng cảm thấy không thể nào, cho nên trăm phương ngàn kế muốn tìm hắn hỏi lý do, vì vậy nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng lý giải lời của hắn, "Có phải vì ngươi còn chưa muốn thành hôn hay không."
"Có phải ngươi muốn xây dựng chút thành tựu rồi lại nói mấy chuyện này, muốn giống như đại ca ngươi có thể làm chút chuyện trong cửa hàng Thẩm gia, muốn cho Thẩm lão gia tử khẳng định ngươi?"
"Không phải." Thẩm Thế Hiên nhìn nàng, nhìn trên mặt nàng dần dần có chút biểu tình sầu thảm, không có bao nhiêu đồng tình, "Những thứ này cũng không có liên quan, chỉ đơn giản là mọi người hiểu lầm ta liền nói rõ ràng với họ, không muốn làm trễ nãi tương lai Thủy tiểu thư."
"Thẩm Thế Hiên, ngươi đây là ý gì!" Thật lâu, mặt Thủy Nhược Thiên tái nhợt không thể tin nhìn hắn, nàng vốn cho rằng lúc nhỏ hắn ở ngay trước mặt người lớn nói thích nàng,