Nụ cười trên mặt Sở Diệc Dao ngưng lại, bàn tay dưới áo nắm chặt, đáy mắt lộ một màn cảm xúc, nếu nàng nói một chút cũng không hận người này, đó là lừa mình dối người, lòng chán ghét Sở Diệu Lam cũng không bằng nỗi thống hận đối với Nghiêm Thành Chí, hắn do dự, hắn nhu nhược, hắn phản bội, còn có ngay từ đầu Nghiêm gia bắt tay hợp tác với nhị thúc nuốt một phần ba gia sản Sở gia trong tay nàng.
"Tìm được ngươi rồi." Đột nhiên sau lưng Sở Diệc Dao truyền đến một tiếng kêu to, quay đầu nhìn lại, Lý thiếu gia hổn hển đi về phía nàng, chạm mặt nói một câu, "Ngươi nói ai du côn lưu manh!"
Giờ phút này Sở Diệc Dao lại cảm thấy may mắn khi có người gọi nàng, quay đầu lại nhìn Lý thiếu gia, Sở Diệc Dao cười trả lời. "Ai đáp lời chính là người đó, Lý công tử, lòng dạ ngươi so với cây kim còn nhỏ hơn."
"Ngươi đang ám chỉ cái gì, nói ta nhỏ mọn, ta thấy ngươi mới là đồ độc ác!" Lý thiếu gia đỏ mặt nguyền rủa.
"Lý huynh, đấu võ mồm cùng một cô nương gia như vậy có vẻ không hiền hậu." Một bên truyền đến âm thanh Nghiêm Thành Chí, hắn đi tới bên người Lý thiếu gia vừa cười vừa khuyên nhủ.
"Là do ngươi không biết vừa rồi nàng ta nói chuyện rất quá đáng!" Lý thiếu gia không phục, nhận thấy mình nói nữa cũng mất mặt, vì vậy hướng phía Sở Diệc Dao hừ một tiếng, "Ta không so đo với người." Nói xong liền xoay người đi.
Nghiêm Thành Chí thấy hắn rời đi, quay đầu ôn hòa nói với Sở Diệc Dao. "Sở tiểu thư, Lý huynh là người thẳng thắn, có lời nào không phải, ngươi đừng để trong lòng."
Ở trước mặt người ngoài hắn vĩnh viễn bày ra bộ dáng ôn nhu khiêm tốn, nếu không phải nàng đã trải qua một kiếp, Sở Diệc Dao căn bản sẽ không biết người nam nhân trước mắt này có bao nhiêu nhu nhược.
Lúc mới gả, quan hệ hai người cũng không tệ lắm, Sở gia vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, nhưng cũng bởi vì nàng chậm chạp không có tin mừng, Nghiêm phu nhân lần lượt nhét thêm thông phòng vào, Nghiêm phu nhân phân phó, một tháng phải dành nửa thời gian đến chỗ những thiếp thất kia, hắn cũng không dám phản bác nửa câu, đáng tiếc một đám thiếp thất kia cũng đều chậm chạp không thấy tin gì.
Về sau nàng mang thai sinh ra Vi Nhi, Sở Diệu Lam vào Nghiêm phủ ở, quan hệ hai người liền thay đổi, Sở gia xảy ra vấn đề, nàng không thể không đem gia sản trong tay đi hỗ trợ, nhưng nàng không ngờ tới chính là, lần hỗ trợ này, dĩ nhiên là hỗ trợ cho túi tiền của nhị thúc cùng Nghiêm gia, góp vào làm lớn sản nghiệp Nghiêm gia, làm cho Nghiêm gia may mắn đoạt được một ghế trong tứ đại gia Kim Lăng.
Đã vậy cũng không có được nửa điểm cảm kích của hắn, nàng không có nhà mẹ đẻ, ở Nghiêm gia tứ cố vô thân, cho nên hắn không kiêng nể gì bắt đầu tư thông cùng Sở Diệu Lam, hắn không trực tiếp ra tay hại nàng là bởi vì hắn cảm giác nàng căn bản không thể uy hiếp gì được.
Nếu không phải có Nghiêm lão phu nhân, không biết hắn và Sở Diệu Lam sẽ còn làm ra những chuyện gì.
"Sở tiểu thư? Ngươi không sao chứ." Nghiêm Thành Chí lại hô nàng một tiếng, Sở Diệc Dao hoàn hồn nhàn nhạt liếc hắn một cái, xoay người đi về phía hỉ đường.
Nghiêm Thành Chí cảm giác thái độ của nàng có chút kỳ quái, bất hòa xa cách trên người Sở tiểu thư hình như đang nhằm vào hắn, bằng hữu một bên lôi kéo hắn, Nghiêm Thành Chí nhìn nàng một cái, đi theo bằng hữu rời đi.
Thật lâu, tân nương mới được đưa vào tân phòng, Sở Diệc Dao quay đầu lại, người kia đã sớm không thấy tăm hơi, nàng nên coi những thứ này chỉ là một cơn ác mộng, trọng sinh tỉnh lại một khắc kia, nàng chỉ muốn một lòng bảo vệ Sở gia, không muốn phí sức đi trả thù hắn.
Nếu như đời này Nghiêm gia còn muốn duỗi tay quan hệ gì với Sở gia, nàng sẽ không khách khí giơ đao chặt nó!
...
Sở Diệc Dao đến tân phòng nhìn Tần Mãn Thu, trong phòng đều là người của Vương gia, Sở Diệc Dao đứng cạnh cửa nhìn một chút rồi rời đi, đến tiền viện còn loáng thoáng nghe được một ít chuyện của Vương Gửi Lâm lúc xế chiều.
Mà nhân vật chính trong chuyện này, không biết hiện giờ đang trốn ở đâu rồi, Sở Diệc Dao cũng không thấy nhị thẩm và Sở Diệu Phỉ.
Sau khi kết thúc tiệc rượu liền lên xe ngựa trở về Sở gia, giữa phố lớn ngõ nhỏ còn có thể nghe được tiếng bánh pháo, không khí năm mới càng thêm nồng đậm.
Tới gần cuối năm Sở gia cũng bận rộn vô cùng, đêm hai mươi chín Sở Diệc Dao vẫn còn ở trong cửa hàng vội vàng xem sổ sách các cửa hàng đưa lên, năm nay tính cả khoản bạc đòi về nhiều như vậy, cơ bản đã có thể trả hết bạc của Tần bá bá, Sở Diệc Dao để bút xuống vuốt vuốt cổ, nói với Sở Trung ở đối diện, "Trung thúc, sang năm là bắt đầu tốt a."
"Đại tiểu thư vất vả rồi." Sở Trung cũng cảm thấy cao hứng, trở lại hơn hai năm, rốt cục cũng thấy cửa hàng khởi sắc, so với lo lắng hai năm qua, sang năm có thể bắt đầu tốt lên rồi.
"Mọi người cũng cùng vất vả theo." Sở Diệc Dao mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp đẩy tới trước mặt Sở Trung "Trung thúc, hai năm trước Sở gia không trả được cho thúc tiền công xứng đáng, Diệc Dao cũng chỉ biết mặt dày cầu Trung thúc giúp đỡ, năm nay, thúc nhận đi."
Sở Trung mở cái hộp kia ra, bên trong là mười đĩnh bạc, xếp đầy một cái hộp nhỏ, ông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, "Ta không thể nhận."
"Sao lại không thể nhận, hiện tại trong cửa hàng chưa định danh tổng quản sự, nhưng những việc Trung thúc làm đâu chỉ một cái danh hiệu tổng quản sự có thể suy luận, không có thúc cũng sẽ không có cửa hàng hôm nay, những vật này là thúc đáng có được." Năm trăm lượng bạc này cũng không đủ để biểu đạt cảm kích của Sở Diệc Dao đối với ông, nhưng nhiều bạc như vậy, Sở Trung không dám nhận.
"Đại tiểu thư, ta chỉ có một mình cũng không dùng nhiều như vậy, bạc này ngài giữ lại đi." Sở Trung từ chối, Sở Diệc Dao lắc lắc đầu, "Trung thúc, cho dù ngài không cần, còn có vài người quản sự lúc trước theo ngài trở về, bọn họ dù sao cũng cần, những bạc này ngài nhận lấy, bọn họ có thiếu thì lấy một chút, coi như là cảm tạ bọn họ vất vả mấy năm này."
Sở Trung nghe thấy lời ấy cũng không nói gì nữa, "Vậy ta liền thay bọn họ nhận."
"Trung thúc, cái nhà này sớm muộn gì giao cho Ứng Trúc, nhưng hiện giờ Ứng Trúc còn quá nhỏ, chờ đến thời điểm bé có