Vào nhã gian nhìn thấy Mộ Thành Hi đã sớm ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một ly rượu nhỏ óng ánh trong suốt, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào, khóe miệng nâng lên một chút cười quỷ dị
"Tìm ta có chuyện gì?"
Hai người bọn họ cũng không xa lạ như lúc trước, chỉ là Tần Thư Dao vẫn cúi người thi lễ, sau đó mới ngồi xuống.
Sau khi Tiểu Nhị rót cho nàng một ly rượu, liền lui ra ngoài.
"Chuyện Thanh Liên, ngài biết không?"
Trong mắt Mộ Thành Hi vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như trước, hắn im lặng cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: "Ta biết!"
"Vậy ngài muốn làm thế nào?"
Mộ Thành Hi để ly rượu xuống, đôi mắt phượng hơi cong lên, ý cười trên khóe miệng càng thêm tà mị: "Cô nương nghĩ nên thế nào?"
Tần Thư Dao oán thầm hai câu ở trong lòng, sau đó mới lạnh nhạt nói: "Dân nữ không biết!"
Nếu nàng biết cũng sẽ không để cho hắn đi đến nơi này.
Mộ Thành Hi nhìn mặt hồ yên ả ngoài cửa sổ: "Vậy, sao cô nương còn dám hẹn ta ra đây?"
Trong giọng nói của hắn không có một chút tức giận nào, ngược lại còn mang theo một chút đùa giỡn.
"Người Hoàng hậu muốn không phải là dân nữ, mà ngài và Tam hoàng tử. Dân nữ chẳng qua là một quân cờ của ngài, bà ta muốn thông qua dân nữ để hãm hại đến các ngài mà thôi!"
Nghe vậy hai mắt Mộ Thành Hi hơi nheo lại, hắn không ngờ Tần Thư Dao lại có thể nhìn thấu đáo như thế, nếu là nữ tử khác sợ đã sớm sợ hãi rồi!
"Vậy cô nương nói nên làm cái gì bây giờ?"
"Nếu dân nữ biết, thì sẽ không mạo hiểm tính mạng đang nguy hiểm hẹn ngài ra đây!"
Tần Thư Dao nhịn không được đảo con ngươi, lạnh lùng nói.
Nhất thời Mộ Thành Hi nghẹn lời, chỉ là lúc trước chưa bao giờ thấy Tần Thư Dao lộ ra loại vẻ mặt này, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Tần Thư Dao cảm giác được ánh mắt nóng rực của Mộ Thành Hi, trên má xuất hiện một chút đỏ ửng, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại lạnh nhạt và trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: "Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Kiếp trước Mộ Thành Hi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bên người cũng có vô số nữ nhân, mà Hoàng hậu của hắn lại là đại tiểu thư Trịnh gia Trịnh Uyển Uyển!
Tuy rằng tài trí của Mộ Thành Hi đều không tệ, nhưng mà cho tới bây giờ Tần Thư Dao đều không có gì ý nghĩ gì với hắn.
Bởi vì nàng biết hai người nàng và Mộ Thành Hi, hoàn toàn không thuộc loại người cùng một thế giới. Hơn nữa Mộ Thành Hi phong lưu thành tính, sau khi đăng cơ đã lập tức tuyển phi tần.
Người như vậy, nàng tin tưởng tuyệt đối sẽ không động tình với nàng. Cho dù là thật sự động tình, như vậy cũng chỉ là trong phút chốc rồi biến mất.
Cho nên Tần Thư Dao cũng chưa từng ôm ảo tưởng gì với Mộ Thành Hi. Kiếp này cho dù muốn tái giá, như vậy cũng phải nhất định tìm đến người có thể một lòng một dạ đối xử với nàng.
Chỉ là nam tử trong thiên hạ này đều giống nhau, lại làm sao có thể tìm được một nam tử thật lòng thật dạ đối xử với nàng chứ! Cho nên Tần Thư Dao đều chưa hề nghĩ tới việc xuất giá.
"Ngược lại ta có một biện pháp, cũng không biết cô nương có bằng lòng hay không?" Trong đôi mắt của Mộ Thành Hi lộ ra một chút giảo hoạt.
"Nói đi!"
Chỉ cần không làm tổn hại đến lợi ích của nàng, nàng đều không sao cả.
"Sở dĩ Hoàng hậu nương nương sẽ ghi hận cô nương, thứ nhất là vì lần trước ta mang cô nương đi núi Phi Phượng, chuyện này là ta sơ suất. Thứ hai là cô nương đắc tội Bát công chúa! Bà ta bụng dạ hẹp hòi, đương nhiên là không tha thứ cho cô nương!" Mộ Thành Hi dừng một chút rồi lại nói: "Hai người ta và cô nương trong mắt người ngoài, sợ cũng đã sớm vụng trộm hẹn hò rồi. Không bằng tương kế tựu kế..."
Lời còn chưa nói hết, Tần Thư Dao đã lập tức ngăn lại: "Dân nữ làm không được, còn có biện pháp khác không? Nếu không, dân nữ đi về trước!"
Nói xong Tần Thư Dao lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Mộ Thành Hi biết nàng thật sự tức giận, vội vàng đứng dậy, gấp ga gấp gáp cũng không lo nghĩ gì nhiều, thế nhưng bắt lấy tay Tần Thư Dao: "Cô nương đừng có gấp, ta còn chưa nói hết lời..."
Chuyện này Tần Thư Dao thật sự tức giận, tuy rằng lúc trước nàng không có nhiều thiện cảm với Mộ Thành Hi, nhưng mà cũng chưa từng cảm thấy chán ghét.
Nàng dùng sức bỏ tay Mộ Thành Hi ra, cảm thấy trên người lạnh run: "Xin Ngũ hoàng tử tự trọng!" Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Mộ Thành Hi chưa từng bị người lạnh nhạt như vậy, trong tay hắn còn lưu lại ấm áp của Tần Thư Dao, hắn tự giễu nâng khóe miệng cười cười, xem ra là hắn đã lỗ mãng rồi!
Chỉ là hắn không lập tức đuổi theo, bởi vì hắn biết hiện tại Tần Thư Dao đang tức giận, lúc này hắn nói cái gì, Tần Thư Dao cũng nghe không vào. Hơn nữa vừa rồi cũng quả thật là bản thân quá mức lỗ
mãng!
Tần Thư Dao nổi giận đùng đùng đi ra khỏi Túy Tiên lâu, nàng ngồi lên xe ngựa, muốn hoàn toàn chạy khỏi nơi này. Nhưng mà xe ngựa mới đi hai bước bỗng nhiên ngừng lại, nàng nhấc màn xe lên vừa thấy chắn ở giữa đường lại là Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục từng đã cứu nàng vài lần, có thể là vì vừa rồi Mộ Thành Hi đùa giỡn khinh bạc nàng, làm cho nàng cũng mang theo vài phần địch ý với Mộ Thiếu Dục.
"Tam hoàng tử đứng chắn là có ý gì? Chẳng lẽ dân chúng bình dân chúng ta không đi được đường này?"
Con hắc mã của Mộ Thiếu Dục chắn ở trước xe ngựa của Tần Thư Dao, chỉ là không phải hắn cố ý như thế. Chỉ vì tính khí con hắc mã này của hắn vừa nóng vừa không chịu khuất phục, vừa rồi nó nhìn thấy ven đường có đám cỏ non, liền muốn đi qua. Chỉ là Mộ Thiếu Dục không muốn cho con ngựa của hắn ăn ở ven đường, cho nên cưỡi nó tiếp tục đi về phía trước.
Nào ngờ con hắn mã này lại đứng một chỗ không chịu đi, cho dù là Mộ Thiếu Dục dùng chân đá vào dưới bụng nó vài cái, con ngựa này cũng không muốn đi.
Vốn hắn muốn xuống ngựa, sau đó cưỡng ép kéo con ngựa tham ăn này đi. Nhưng mà vừa mới nổi lên ý nghĩ này, chợt nghe thấy phía đối diện truyền đến âm thanh oán trách. Đợi hắn ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tần Thư Dao hơi nhíu mày, trên mặt mang theo một tầng mỏng lãnh ý.
Hắn nhớ được chính mình không đắc tội nàng, hơn nữa lần trước ở trong ngôi miếu đổ nát còn đã từng cứu nàng. Thế nào gặp nhau, nàng không cảm động rơi nước mắt với ân nhân cứu mạng thì cũng thôi, vậy mà còn bày ra vẻ mặt chán ghét.
Tần Thư Dao phát tiết tất cả phẫn nộ trong lòng lên trên người Mộ Thiếu Dục, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục không giận ngược lại còn cười, làm cho hai lông mày của nàng càng nhíu càng chặt.
Hôm nay Mộ Thiếu Dục mặc một thân trang phục màu đen, trên mặt lạnh như băng lộ chút ý cười như có như không, hắn xoay người nhảy từ trên lưng ngựa xuống: "Tần đại cô nương muốn đi nơi nào? Lại gấp gáp như thế?"
Chuyện hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi, Mộ Thiếu Dục cũng biết đến. Từng hành động cử chỉ của Hoàng hậu, hắn càng rất rõ ràng.
Cho nên Mộ Thiếu Dục cũng biết Tần Thư Dao đi từ Túy Tiên Lâu ra, chỉ là hiện tại nhìn thấy vẻ mặt nàng buồn bực, còn tưởng rằng là Mộ Thành Hi không đồng ý hỗ trợ. Cho nên trong đôi mắt của hắn cũng mang theo vài phần khinh thường Tần Thư Dao.
Sao Tần Thư Dao không nhìn ra chứ, đối với vẻ khinh thường nàng của Mộ Thiếu Dục, nàng cũng chẳng quan tâm. Vừa rồi khi nàng đi từ Túy Tiên Lâu ra, nàng đã hạ quyết tâm, cùng lắm thì mấy năm nay ít đi ra ngoài. Dù sao cuối cùng Hoàng hậu vẫn sẽ chết, Mộ Thành Hi vẫn sẽ đăng cơ ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Mà nàng chẳng qua là một quân cờ nho nhỏ của bọn họ, sao phải khổ mạo hiểm tính mạng đang nguy hiểm làm việc cho bọn họ chứ.
"Tam hoàng tử, đây là ngài đang đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng sao?"
Tần Thư Dao nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt Mộ Thiếu Dục, nhìn thấy trong lòng càng buồn bực, lời nói ra cũng càng thêm ngoan độc.
Quả nhiên những lời này vừa ra, dân chúng đi ngang qua xung quanh đều dừng bước chân, ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Tần Thư Dao thấy sắc mặt của Mộ Thiếu Dục khó coi, tâm tình cũng tốt lên không ít, trên mặt càng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Tam hoàng tử còn chưa muốn tránh ra?"
Lúc này người xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ, sắc mặt của Mộ Thiếu Dục cũng càng thêm lạnh lùng. Hắn nắm cương ngựa trong tay, đi mấy bước tới ven đường.
Khóe miệng Tần Thư Dao lập tức lộ ra tươi cười, sau đó buông màn xe, chui vào trong xe.
Xe ngựa lại chậm rãi chạy, chỉ là nàng không biết từng hành động cử chỉ của nàng hôm nay, cũng đã sớm rơi vào trong mắt người khác rồi.