Tần Thư Dao chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, đợi sau khi bản thân phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã đến một ngôi miếu đổ nát. Thân thể của nàng vẫn còn bị trói dây thừng như trước, mà người nọ tùy ý ngồi trên đất nghỉ ngơi
Nàng không biết người kia là ai, vì sao hắn lại bắt nàng.
Vì sao Mộ Thiếu Dục không dựa theo kế hoạch xuất hiện? Chẳng lẽ thật sự muốn vứt bỏ nàng sao? Lúc này trong lòng Tần Thư Dao chua xót một trận, lúc này trong lòng nàng chỉ hy vọng Mộ Thiếu Dục có thể kịp thời tới cứu nàng.
Thuốc trên người đã dần dần mất tác dụng, trên người cũng không còn không có sức lực như vừa nãy. Nàng cẩn thận đánh giá nam tử hắc bào ngồi ở cách đó không xa, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu.
Bỗng nhiên người nọ ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo như độc xà nhìn nàng chằm chằm, Tần Thư Dao bị dọa lập tức cúi đầu.
Cho dù là sống lại lại lần nữa, nàng cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy.
Nàng cắn chặt răng, lại ngẩng đầu, nỗ lực để cho mình đối mặt với nam tử hắc bào thần bí này: "Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn thế nào?"
Khóe miệng nam tử hắc bào nở một nụ cười lạnh, sau đó đứng lên mở trói cho Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn hắn, nàng không lập tức bỏ chạy, bởi vì nàng biết người này võ công cao cường, bản thân hoàn toàn không có biện pháp ở dưới mí mắt hắn chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát này.
"Ngươi muốn cái gì?"
Tần Thư Dao lại hỏi.
Người này ở kiếp trước hay cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện, nàng tin tưởng người này tuyệt đối không phải nhân sĩ kinh thành. Bởi vì nếu trong kinh thành xuất hiện nam tử võ công cao cường như vậy, như vậy Hàn Thế Quân đã sớm nịnh bợ rồi.
Người này nói không chừng ngay cả Hàn Thế Quân cũng không biết.
Kiếp này quá khác biệt với kiếp trước, làm Tần Thư Dao nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Người nọ vẫn không nói chuyện như trước, hắn lấy trường kiếm của mình ra, kiếm quang như ảnh, làm cho người ta cảm giác được từng trận hàn ý. Thanh kiếm này giống với người nọ, đều làm cho người ta không rét mà run.
Bỗng nhiên người nọ thu kiếm lại, nâng đôi mắt nhìn Tần Thư Dao chằm chằm nói: "Muốn đầu Mộ Thiếu Dục!"
Tần Thư Dao lập tức hiểu được, người này hẳn là hoàng hậu phái tới. Chỉ là hiện tại hắn bắt bản thân, chẳng lẽ là muốn trao đổi với Mộ Thiếu Dục. Chỉ là người này đánh giá cao bản thân nàng rồi, sao Mộ Thiếu Dục vì cứu nàng mà để bản thân hắn hãm sâu vào trong nguy hiểm chứ.
"Hoàng hậu cho ngươi bao nhiêu tiền thưởng?"
Hiện tại Tần Thư Dao đã không sợ hãi nữa, ngược lại bắt đầu tò mò. Kiếp trước Mộ Thiếu Dục từng bị một lần trọng thương, thậm chí là biến mất một thời gian, chẳng lẽ chính là bị người áo đen này gây nên.
Bỗng nhiên người nọ đi đến bên cạnh Tần Thư Dao, tỉ mỉ đánh giá nàng một lần, cười lạnh nói: "Tiền thưởng? Ta chướng mắt! Cho nên ta muốn gì đó, ngươi đưa không nổi!"
Tần Thư Dao khẽ nhíu mày, người này không vì tiền thưởng bằng lòng vì Hoàng hậu bán mạng, vậy đó là vật gì.
Người nọ hiển nhiên đã không có hứng thú nói chuyện, trở về chỗ của mình đốt lửa lên.
Lúc này Tần Thư Dao mới phát hiện, không biết khi nào thì người nọ đã bắt được con gà rừng, hơn nữa đều đã rửa sạch.
Động tác của người nọ rất quen thuộc, hiển nhiên là thường xuyên làm lúc ở bên ngoài. Tần Thư Dao cũng không dám động loạn, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, thỉnh thoảng quan sát dung mạo người nọ một chút.
Chỉ là người nọ kéo áo choàng rất thấp, Tần Thư Dao luôn nhìn không ra dáng vẻ người nọ thế nào.
Lần đầu tiên Dạ Quân bị người ta quan sát như vậy, lúc trước cũng từng có người muốn nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, đều bị hắn một kiếm giết chết. Chỉ là lúc này đây hắn lại không muốn giết nữ tử này, có lẽ là bởi vì câu nói trước đó.
Một nữ nhân lúc hãm sâu vào trong nguy hiểm, thế nhưng còn có tâm tư bận tâm đến sống chết của người kia.
Trong ngôi miếu đổ nát đều là mùi hương của gà rừng, lúc này Tần Thư Dao mới cảm thấy bụng đói, nàng nuốt nước miếng, sau đó cười nói: "Thịt gà này cũng thật thơm, xem ra tay nghề của ngươi cũng không tồi nhỉ!" Nói xong một chút cũng không sợ, đưa tay ra cầm lấy mộ miếng thịt gà mập mạp bắt đầu ăn.
Nàng phải sống, mới có thể báo thù, mới có thể vì Tần Khả Cầm tìm thuốc giải. Cho nên nàng không thể ủy khuất cái bụng của mình.
Dạ Quân lạnh lùng nhìn nữ tử một chút cũng không sợ hãi trước mắt,
thế nhưng còn có nữ nhân dám ở trước mặt hắn ăn thức ăn.
Chính là Dạ Quân một chút cũng không so đo, cầm lấy thịt gà còn lại, cũng chậm rãi ăn.
Sau khi Tần Thư Dao ăn uống no đủ, mới cảm thấy thư thái rất nhiều. Lúc này nàng đã hiểu rõ, trước đó không trao đổi với Mộ Thiếu Dục, nàng tuyệt đối không nguy hiểm tính mạng. Cho nên đứng lên sau khi duỗi người, đi tới cửa miếu, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đợi lát nữa nếu Mộ Thiếu Dục tìm tới chỗ này, nàng cũng biết nên đi trốn chỗ nào!
Dạ Quân đều luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thư Dao, hắn nghĩ nữ tử này nhất định sẽ chạy trốn dưới mí mắt hắn. Nhưng mà không nghĩ tới một lát sau, lại thấy nữ tử này đi vào, trên tay còn có thêm hai đóa hoa.
Rốt cuộc nữ tử này nghĩ gì, đã bị người cưỡng ép bắt đi, vậy mà còn có tâm tình ăn uống, bây giờ còn đi ra ngoài hái hoa. Sao không suy nghĩ như thế nào để chạy trốn?
Tần Thư Dao cảm giác được ánh mắt của Dạ Quân, cũng không để ý, tìm một góc thoải mái ngồi xuống. Thân thể của nàng mệt mỏi không thôi, cơm cũng ăn, đường cũng dò xét rồi. Giờ phút này nên ngủ một giấc, bằng không đợi lát nữa muốn trốn mà nói, không còn sức lực cũng chạy không thoát.
Dạ Quân nhìn Tần Thư Dao đã ngủ say, đôi mắt trở nên lạnh hơn, đợi lát nữa giết Mộ Thiếu Dục, cũng nên giết nữ tử này.
Mộ Thiếu Dục đã tìm khắp trấn Phượng Khê một lần, nhưng mà vẫn không có tìm được Tần Thư Dao và bóng dáng của người áo đen kia. Hắn tin tưởng người nọ tuyệt đối không đi xa, bởi vì người mà người nọ muốn không phải Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao chỉ là một nữ tử, thì có tác dụng gì. Chỉ là ngay cả như vậy, trong lòng Mộ Thiếu Dục cũng nóng như lửa đốt.
Ngoại trừ một mình Tĩnh Nguyệt ở trong khách điếm chờ tin tức ra, còn lại chia làm ba tổ, phân công nhau tìm kiếm.
Bên trong miếu đổ nát, Dạ Quân khoanh tay đứng ở cửa, hắn nhìn Mộ Thiếu Dục đang lo lắng tìm kiếm cách đó không xa, trong mắt thoáng qua một chút cười lạnh. Sau đó đi vào bên trong ngôi miếu, sau đó dùng vỏ kiếm gõ lên đầu Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, thấy Dạ Quân ngồi xổm trước mặt mình, lập tức khẩn trương: "Ngươi muốn làm gì?"
Dạ Quân cười lạnh một tiếng, sau đó xách Tần Thư Dao như con gà.
Tần Thư Dao kinh hoảng hô to lên, sẽ không phải là người này muốn giết nàng bây giờ chứ! Không phải hắn là người hoàng hậu phái tới sao! Người hắn muốn giết không phải là Mộ Thiếu Dục ư? Chẳng lẽ Mộ Thiếu Dục đến đây?
Cùng lúc đó Mộ Thiếu Dục cũng đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Thư Dao, dùng khinh công chạy tới, cũng chỉ một cái chớp mắt. Mộ Thiếu Dục đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Dạ Quân không nghĩ tới khinh công của Mộ Thiếu Dục cao như thế, hơn nữa võ công người đi theo bên cạnh hắn cũng không dưới hắn, hắn ta hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: "Muốn cứu mạng nàng, thì ăn viên thuốc này!" Nói xong Dạ Quân ném một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo ra, ném tới trong tay Mộ Thiếu Dục.
Hiện tại Tần Thư Dao hoàn toàn không thể động đậy, thân thể của nàng bị Dạ Quân giữ chặt, hơn nữa trên cổ nàng còn có một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Nàng cau mày nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, nàng biết Mộ Thiếu Dục tuyệt đối sẽ không ăn! Bởi vì hắn chán ghét nàng! Tuyệt sẽ không vì nàng mà vứt bỏ tính mạng của chính mình!