Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Dạ Quân Lại Xuất Hiện Nói Dã Tâm


trước sau

Tần Thư Dao nhìn thấy vẻ tươi cười này của Mộ Thiếu Dục, trong lòng càng thêm đau lòng. Nàng là người rất sợ chết, kiếp này lại còn có người dùng mạng tới cứu nàng. Lòng của nàng như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng mà gãi nhẹ ở bên trong, tạo nên một tia gợn sóng.

Tần Thư Dao không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể gắt gao nắm tay Mộ Thiếu Dục. Hi vọng có thể vì hắn giảm bớt thống khổ. Nhưng mà Mộ Thiếu Dục trúng độc đã sâu, mặc dù bức ra một nửa độc, nhưng độc này cũng cực kỳ mạnh, làm người ta không thể thừa nhận.

Bên trong bóng đêm, Dạ Quân giống như một con độc xà màu đen, nhanh chóng nhảy vào trong phòng Mộ Thiếu Dục.

Hắn ta nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, cười lạnh một tiếng: "Xem ra ta vẫn xem nhẹ ngươi. Không nghĩ tới chỉ nửa ngày, ngươi đã bức ra nhiều độc như vậy. Chỉ là Vô Ưu đan này, là độc dược độc nhất thế gian, nếu không có thuốc giải trong tay ta, hôm nay ngươi nhất định phải đau đớn đến hừng đông!"

Tần Thư Dao nhìn thấy hắn ta bỗng nhiên xuất hiện, một chút cũng không kinh ngạc. Nàng bước lên trước một bước, hỏi: "Thuốc giải ở đâu?"

Dạ Quân lấy một viên thuốc giải từ trong ống tay áo ra, nói: "Cô nương muốn thuốc giải, phải giúp ta tìm một thứ!"

Tần Thư Dao cau mày, chẳng lẽ người này không phải Hoàng hậu phái tới?

"Là thứ gì?"

"Ta biết lần này các ngươi cần đi Nam Tĩnh, chỗ nào có vật độc độc nhất thế gian, cũng có hoa độc độc nhất thế gian. Ta chỉ muốn các ngươi giúp ta tìm hoa Liên Vụ!"

"Không được! Hoa kia không chỉ khó tìm, hơn nữa sinh trưởng ở bên trong vùng khí độc. Chúng ta tiến vào vùng khí độc cũng chỉ có chết!" Mặc Kiếm ngay cả nghĩ đều không nghĩ lập tức cự tuyệt.

Dạ Quân cười lạnh một tiếng: "Thế thì như thế nào, như vậy hôm nay ta muốn mạng của chủ tử các ngươi! Dù sao lấy đầu của chủ tử các ngươi, ta cũng có thể nhận được không ít tiền thưởng!"

Người này quả nhiên là hoàng hậu phái tới, chính là vì sao hắn ta không trực tiếp giết bọn họ, mà còn muốn bọn họ đi làm việc.

Tần Thư Dao chỉ cảm thấy trong chuyện này lộ ra một chút cổ quái, nàng nhìn thoáng qua Dạ Quân, trầm giọng nói: "Nếu chúng ta giúp ngươi tìm được, ngươi sẽ bỏ qua chúng ta sao?"

"Chuyện này còn phải xem tâm tình của ta!"

Dạ Quân trực tiếp ngồi ở trên ghế, tự mình rót cho mình một ly trà, thản nhiên tự tại uống.

Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc nghe xong lập tức rút kiếm ra, đâm về phía Dạ Quân: "Lại còn như thế, như vậy thì hôm nay chúng ta giết ngươi trước. Sau đó lại đoạt thuốc giải!"

Võ công của hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc đều cực kỳ cao cường, mà đám người Tuyết Ảnh cũng chỉ hơi kém bọn họ một chút mà thôi.

Nhưng bọn họ đều xem nhẹ thực lực của Dạ Quân, năm người bọn họ chống lại một mình Dạ Quân, cũng chỉ có thể ngang tay, hơn nữa Dạ Quân đều không chịu một chút tổn thương nào.

Lúc này Mộ Thiếu Dục luôn cố nén đau đớn, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Đều dừng tay cho ta!"

Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc lập tức dừng tay, chỉ là vẫn luôn đề phòng nhìn Dạ Quân.

Dạ Quân thản nhiên thu hồi kiếm, lạnh lùng nói: "Tam hoàng tử đã suy nghĩ xong rồi?"

Mộ Thiếu Dục gắt gao cắn răng: "Ta từng nghe nói hoa Liên Vụ là hoa độc độc nhất thế gian, chỉ cần tay chạm vào trên thân nó, lập tức sẽ bị độc chết. Cho dù chúng ta giúp ngươi hái được, cũng đưa không đến trong tay ngươi."

Hoa Liên Vụ hút hết khí độc trong vùng khí độc, cho nên mặc kệ là hoa hay là lá đều chứa độc. Mà Dạ Quân đang tu luyện một bí tịch võ công cực kỳ tà môn, bí tịch võ công kia gọi là Vạn Chung độc, chỉ cần có thể luyện thành, như vậy trên người hắn ta đều chứa độc, muốn giết ai đều được.

Đến lúc đó cho dù hắn ta muốn làm hoàng đế, cũng không ai có thể ngăn cản được hắn ta!

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đưa ngươi một bộ bao tay, đến lúc đó ngươi dùng đôi bao tay kia hái, nhất định không có việc gì!"

Hai hàng lông mày Mộ Thiếu Dục nhíu chặt, đôi mắt vẫn bình thản như nước, phảng phất trên người hắn không phải đang nhận hết đau đớn.

"Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng mà ngươi phải cho ta nửa năm thuốc giải. Bằng không cho dù ta muốn hai giúp ngươi, cũng sợ không có mạng mà hái!"

Nửa năm thời gian, Mặc Kiếm có thể nắm chắc giúp hắn giải độc.

Ai biết Dạ Quân nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Mộ Thiếu Dục, hơn nữa thừa dịp hắn không phòng bị bỏ vào trong miệng hắn một viên dược hoàn.

Bởi
vì trên người Mộ Thiếu Dục đau đớn không thôi, cho nên hoàn toàn không phòng bị gì.

Dạ Quân cười lạnh nói: "Vô Ưu đan của ngươi đã giải được một nửa, qua nửa năm nữa cho dù không có thuốc giải của ta, ngươi cũng có thể giải hết tất cả độc còn lại. Cho nên hôm nay ta cho ngươi ăn một viên, hơn nữa giải dược cho ngươi nửa năm."

Hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc luôn đề phòng nhìn Dạ Quân, Dạ Quân lại nói: "Thuốc giải ta để ở chỗ này, chờ nửa năm sau ta lại đến lấy hoa Liên Vụ. Nếu nửa năm sau, ngươi không hái được, như vậy ta sẽ lấy đầu của ngươi, giao cho hoàng hậu!"

Nói xong Dạ Quân lại giống như một du hồn, tức thì biến mất ở trước mặt bọn họ.

Tần Thư Dao vội vàng cầm lấy thuốc giải trên bàn, đút cho Mộ Thiếu Dục. Sau khi ăn xong, gân xanh trên người Mộ Thiếu Dục dần dần mất đi, mà sắc mặt của hắn vẫn không tái nhợt như tờ giấy như vừa rồi nữa.

"Ngài cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Tuy rằng Tần Thư Dao cũng không rõ rốt cuộc người nọ muốn cái gì, nhưng mà nàng có thể xác định hắn ta đưa thuốc giải thật sự nếu hắn ta thật sự muốn mạng bọn họ, như vậy hiện tại có thể giết bọn họ.

Lúc này tuy Mộ Thiếu Dục giảm bớt đau đớn, nhưng mà thân thể lại suy yếu vô cùng.

Mặc Kiếm thấy thế lập tức nói: "Công tử phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tần Thư Dao lập tức gật đầu, mang theo người đi ra khỏi phòng.

Một đêm này không nằm mơ.

Ngày hôm sau, Mộ Thiếu Dục ngồi ở dưới lầu như mọi khi, vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở trên ghế, dùng điểm tâm.

Tần Thư Dao nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cũng dần dần yên tâm.

Bọn họ đã ở trấn Phượng Khê hai ngày rồi, sau khi Mộ Thiếu Dục ăn điểm tâm xong, lập tức lên xe ngựa.

Mộ Thiếu Dục vẫn ngồi ở bên trong xe ngựa của Tần Thư Dao, Tần Thư Dao cũng quen rồi, cho nên cũng không có dị nghị gì. Mà Tĩnh Nguyệt nghe nói Mộ Thiếu Dục cứu Tần Thư Dao, mà ăn độc dược, đối xử với Mộ Thiếu Dục cũng thay đổi không ít. Cho nên cũng không lại lo lắng hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ngồi chung một chiếc xe ngựa, Mộ Thiếu Dục sẽ khi dễ tiểu thư nhà nàng.

Xe ngựa vẫn chạy chầm chậm, lần này tuy Mộ Thiếu Dục xuất chinh đi Nam Tĩnh, nhưng mà hiện tại không phải thời kỳ tấn công Nam Tĩnh tốt nhất. Có mật hàm truyền đến, hiện tại Nam Tĩnh còn chưa chân chính nội loạn, mà những người Mộ Thiếu Dục phái đi đó tuy rằng thân phận chưa bị lộ ra, thế nhưng còn chưa chân chính để Nam Tĩnh náo loạn.

Cho nên Mộ Thiếu Dục cũng không nóng nảy, ngồi ở trong xe ngựa xem mật hàm xong. Lại bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ xem sách của mình.

Tần Thư Dao cũng nằm ở trên giường êm, xem tạp ký của mình, ánh mắt lại luôn liếc nhìn Mộ Thiếu Dục.

Ngày hôm qua trên người Mộ Thiếu Dục còn tràn đầy gân xanh, thế nhưng hôm nay hắn giống như người bình thường, thản nhiên tự tại ngồi ở chỗ này, xem ra võ công của hắn cũng cực cao, bằng không Dạ Quân kia cũng sẽ không thể bảo hắn đi hái hoa Liên Vụ.

Chỉ là không biết hoa kia có tác dụng gì, vì sao Dạ Quân thà rằng làm trái mệnh lệnh của hoàng hậu, để bọn họ đi hái?

Sau khi Tần Thư Dao lâm vào trầm tư, lại hoàn toàn không chú ý tới Mộ Thiếu Dục.

Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không đọc sách, vừa mới bắt đầu hắn cảm giác được ánh mắt nóng rực của Tần Thư Dao, sau đó lại phát hiện Tần Thư Dao vậy mà nhìn hắn đến ngẩn người. Đương nhiên hắn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Tần Thư Dao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện