"Không hái được Thiên Tằm Hồng Đậu, ta không đi!"
Trong lòng Tần Thư Dao không nguyện ý thừa nhận, thế nhưng vẫn kiên trì không chịu đi.
Đám người Tuyết Ảnh là Mộ Thành Hi phái tới bảo vệ Tần Thư Dao, mà Tĩnh Nguyệt là thị nữ bên cạnh Tần Thư Dao, trung thành và tận tâm nhất, cho nên Tần Thư Dao không đi, bọn họ cũng không đi
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao kiên trì như vậy, hơi nhíu mày, sau đó lấy một bình thuốc nhỏ từ trong ống tay áo ra, đặt ở trên bàn: "Thuốc này ăn vào có thể chống được độc nhẹ, chỉ là cái này cũng chỉ có thể làm tác dụng ngăn ngừa, hơn nữa nếu đối phương dùng độc quá độc, cái này hoàn toàn không có tác dụng gì!"
Không phải hắn nói khoa trương, những mà tình thế hiện tại có chút khẩn trương.
"Công dụng của thuốc này chỉ có một tháng, một tháng sau thuốc sẽ mất hết công dụng. Đến lúc đó thân thể sẽ trở nên càng thêm suy yếu, đến lúc đó gặp phải vật có độc, sợ sẽ không chữa trị khỏe như vậy nữa!"
Tần Thư Dao không nói hai lời lập tức lấy bình thuốc đổ ra một viên, sau đó nhét vào trong miệng: "Ta chỉ muốn ngài đáp ứng ta, nếu ta chết xin giúp ta mang Thiên Tằm Hồng Đậu về kinh thành!"
Nàng biết Mộ Thiếu Dục không chết được, hắn sẽ hạ được Nam Tĩnh, cuối cùng thuận lợi vui vẻ trở về kinh. Cho nên nàng chỉ có thể phó thác Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục thấy bộ dạng Tần Thư Dao kiên quyết như vậy, trong lòng hơi giật mình, chỉ là trên mặt vẫn không biểu hiện gì.
Một ngày này, mọi người vẫn phân công nhau hành động giống như trước, đi hái dược liệu. Dù sao qua hơn mười ngày nữa, độc Mộ Thiếu Dục sẽ phát tác, đến lúc đó Mộ Thiếu Dục lại phải chịu đau đớn một lần nữa.
Không có Bạch Thiển dẫn đường, bọn họ cũng chỉ chia làm hai đội nhân mã.
Tần Thư Dao vẫn đi cùng Mộ Thiếu Dục, bởi vì hôm nay bọn họ muốn đi tìm đó là Thiên Tằm Hồng Đậu.
Thiên Tằm Hồng Đậu không sinh trưởng ở bên trong vùng khí độc, mà ở phía trên núi vách đá. Ở trên ngọn núi mới có, bọn họ không biết, chỉ mù quáng đi lên núi tìm kiếm.
Mộ Thiếu Dục chỉ dẫn theo một mình Mặc Kiếm, người còn lại đều đi hái dược liệu.
Mặc Kiếm đều luôn cách bọn họ năm thước. Cho nên hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao gần như một mình ở chung.
Chỉ là tính cách của hai người có chút lạnh lùng, đều cho rằng đối phương chán ghét bản thân, cho nên dọc theo đường đi cũng không nói nhiều. Chỉ là bên trong chỗ này đường đá lổm chổm, dù sao Tần Thư Dao cũng là thiếu nữ, đi một đoạn đường ngắn, bên dưới chân của nàng cũng đều nổi lên một đám bọng nước nhỏ.
Nàng tùy ý tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng tháo giày thêu ra, phát hiện trên chân đều là vết máu, đó là bởi vì khi đi những bọng nước nhỏ kia vỡ ra.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó lạnh lùng mà trong trẻo nói: "Nếu cô nương đi không được thì ở trong này nghỉ ngơi!"
Hai chân Tần Thư Dao đau đớn vạn phần, nhưng mà lại không đồng ý buông tha như vậy, nàng không thể dựa vào người khác, nàng cần phải tự tay mình hái được. Bởi vì nàng biết ngoại trừ mình ra, những người khác đều không tin được.
Tần Thư Dao tiện tay lấy ra một cao dao, cắt lấy vải trên váy, sau đó lại dè dặt cẩn trọng băng bó hai chân mình, đợi sau khi băng bó xong, mới nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không kéo ngài lùi về phía sau!"
Nói xong nàng lại đứng lên, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này đều là đường đá, vách đá cheo leo. Tần Thư Dao bất ngờ trèo lên vài cái triền núi, nhưng vẫn không nhìn thấy một gốc cây Thiên Tằm Hồng Đậu nào. Dưới chân núi là một đường đá lộn xộn, nếu ngã xuống từ nơi này, như vậy nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Mặt trời lặn dần dần sau núi, một ngày này của bọn họ không có một chút thu hoạch nào. Tần Thư Dao không cam lòng, nhưng cũng biết nếu lại không đi, sẽ rất khó đi ra khỏi ngọn núi này.
Thời tiết Nam Tĩnh cực kì cổ quái, ban ngày ánh nắng mặt trời gay gắt, nhưng đợi đến ban đêm lại âm u, thường xuyên xuất hiện sương mù dày đặc, nhưng lại không hề thiếu dã thú thường lui tới.
Cho nên dù Tần Thư Dao không cam lòng, cũng ngoan ngoãn đi sau lưng Mộ Thiếu Dục trở về.
Nhưng mà hai chân của nàng đã sớm bị thương, đi lại từ từ. Cho dù nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng đợi đến khi trời đã hoàn toàn tối đen, bọn họ cũng còn chưa đi ra khỏi ngọn núi này.
Xung quanh thường truyện đến tiếng sói tru, hơn nữa lúc này nổi lên cơn lốc, làm cho bọn họ hoàn toàn không có biện pháp đi về phía
trước.
May mắn Mặc Kiếm đã sớm làm ký hiệu, tìm được một cái sơn động.
Mộ Thiếu Dục thấy hai chân Tần Thư Dao đau đớn vạn phần, khó đi lại, thì trực tiếp ôm nàng vào trong ngực.
Tần Thư Dao cực kì khiếp sợ, dùng sức giãy giụa: "Thả ta xuống dưới, tự ta đi!"
Mộ Thiếu Dục lại lạnh như băng nói: "Câm miệng, nói nữa ta ném ngươi ở trong này cho sói ăn!"
Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục nói nghiêm túc, dù sao Mộ Thiếu Dục rất chán ghét bản thân. Hơn nữa chỉ cần bản thân chết, hắn có thể quang minh chính đại cưới Trịnh Anh Anh .
Cho nên nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hai tay cũng gắt gao ôm lấy cổ Mộ Thiếu Dục, sợ Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên làm nàng té ngã trên đất.
Mộ Thiếu Dục thấy nàng ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa, khóe miệng nở một nụ cười không dễ phát hiện.
Mặc Kiếm đều luôn đi phía trước dẫn đường, đợi đến khi đi vào bên trong sơn động, hắn lập tức đi ra ngoài nhặt củi gỗ và bắt con mồi.
Tần Thư Dao còn có chút lo lắng, nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi, cho dù thời tiết như vậy, chúng ta cũng có thể đi ra khỏi nơi này."
Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục nói sự thật, nàng ở trong mắt bọn họ chính là một gánh nặng. Nhưng mà nàng có chấp nhất của nàng, có vài thứ cũng cần phải để tự mình làm. Hơn nữa nàng không nghĩ sẽ thiếu nợ người khác.
Mộ Thiếu Dục thấy nàng không nói chuyện, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Hai người yên lặng đợi một lát, Mặc Kiếm nhặt một đống củi gỗ và bắt hai con gà rừng.
Đợi sau khi bén lửa, gà rừng cũng nướng xong, Mặc Kiếm đi ra khỏi thạch động, ngồi ở cửa thạch động. Ngay cả bên ngoài gió lớn thổi vào, hắn động cũng không động một chút.
Tần Thư Dao thấy thế để cho hắn đi vào, nhưng mà Mặc Kiếm hoàn toàn không để ý đến nàng, Tần Thư Dao cũng đành thôi.
Có đống lửa, sơn động cũng trở nên sáng hơn.
Mộ Thiếu Dục đi đến trước mặt Tần Thư Dao, sau đó một tay bắt lấy mắt cá chân của nàng. Tần Thư Dao giật nảy mình, thiếu một chút nữa kêu sợ hãi ra tiếng. Mộ Thiếu Dục ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng: "Trên chân ngươi có vết thường, tối nay phải xử lí một chút, nếu không ngày mai càng không thể đi!"
Ngay cả như vậy, Tần Thư Dao cũng thả lỏng không được: "Hiện tại tối rồi, nơi này lại ở bên trong sơn động..."
Tần Thư Dao còn chưa nói hết lời, Mộ Thiếu Dục cũng đã giúp Tần Thư Dao cởi một chiếc giày, Tần Thư Dao lại không dám kêu ra tiếng, dù sao Mặc Kiếm còn ngồi ở cửa, nếu nàng kêu quá lớn tiếng, Mặc Kiếm còn tưởng rằng bọn họ đang làm cái gì nữa!
Mộ Thiếu Dục lấy một ít thảo dược từ trong sọt, sau đó dùng tảng đá dập nát, lại nhẹ nhàng phủ ở trên chân Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại còn hái thảo dược đắp chân cho nàng. Nhất thời cũng quên giãy giụa, cứ như vậy tùy ý để Mộ Thiếu Dục đắp thảo dược cho nàng.
Một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà lại nong nóng, làm toàn thân Tần Thư Dao nổi da gà, nàng gắt gao cắn răng, chịu đựng cảm giác đau đớn trên chân.
Mộ Thiếu Dục lại giúp Tần Thư Dao cởi chiếc giày còn lại, Tần Thư Dao vội vàng cầm lấy thảo dược bên cạnh, cười nói: "Vẫn nên để tự ta làm thì hơn!"
Tuy rằng nàng là vị hôn thê của hắn, nhưng dù sao hai người bọn họ còn chưa thành thân, hơn nữa Mộ Thiếu Dục cũng có người trong lòng. Nàng cũng không muốn lại yêu một nam tử nào khác.
Chính là Mộ Thiếu Dục không buông tay, vẫn một tay nắm lấy mắt cá chân của Tần Thư Dao, một tay khác giúp Tần Thư Dao đắp thảo dược.