Quả thật Tĩnh Nguyệt rất muốn gật đầu, nhưng sợ bị Tuyết Ảnh đánh. Hơn nữa nàng cũng biết, Tần Thư Dao đã quyết định, mặc kệ như thế nào cũng sẽ không thay đổi. Bằng không lúc trước bọn họ cũng không cần trăm nghìn khổ sở đi đến Nam Tĩnh như vậy.
Sau khi trở lại nhà trúc, Tần Thư Dao nhìn thấy Bạch Thiển ngồi ở bên dòng suối nhỏ ngẩn người, sắc mặt của nàng ta có chút tái nhợt, vừa thấy là biết chưa phục hồi tốt.
Bạch Thiển nhìn thấy Tần Thư Dao, đầu tiên là cả kinh, sau đó vui mừng đứng lên: "Dao tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Lúc trước các tỷ đi, cũng không thông báo cho ta một tiếng." Nói xong hai mắt Bạch Thiển đỏ ửng.
Tần Thư Dao đi lên phía trước, cười nói: "Ngày đó, cô nương còn hôn mê bất tỉnh, mà chúng ta cũng có chuyện quan trọng trong người, cho nên không thể không rời đi trước." Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: "Hôm nay trở lại, chính là hy vọng Bạch cô nương có thể cho ta mượn tập tranh các loại thảo dược dùng một chút!"
Trên tập tranh các loại thảo dược không chỉ có ghi lại các loại độc dược của Nam Tĩnh, mà còn ghi lại các loại thuốc giải. Hơn nữa những loại thuốc giải đó đều có thể tìm được ở Nam Tĩnh.
Tập tranh trăm loại thảo dược này gần như mỗi nhà ở Nam Tĩnh đều có một quyển.
Sau khi Bạch Thiển nghe vậy, lập tức gật đầu cười nói: "Cái này là chuyện nhỏ thôi, ngoại trừ tập tranh trăm loại thảo dược ta còn có tập ngàn Hoa Mộc Tuyết, chỗ kia dược liệu càng nhiều!"
Tần Thư Dao nghe xong, trong lòng càng vui mừng: "Đa tạ Bạch cô nương!"
"Vì sao Dao tỷ tỷ khách khí như thế, các người đã từng cứu ta hai lần. Hơn nữa chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Bạch Thiển thân thiết giữ chặt cánh tay Tần Thư Dao, tiếp đó cười nói: "Sau khi các người đi rồi, một mình ta ở trong này, rất cô đơn! Hiện tại các người nghỉ ngơi ở đâu?"
Tần Thư Dao nhìn phía trước ngôi nhà trúc nhỏ này, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, nếu Bạch Thiển là nữ nhi của tộc trưởng, vì sao mỗi lần nàng đến, đều chỉ có một mình Bạch Thiển ở trong này, cũng thường xuyên không nhìn thấy Bạch Tu Sinh tới.
"Sao chỉ có một mình cô nương ở nơi này?"
Tần Thư Dao ra vẻ vô ý hỏi.
Bạch Thiển bĩu môi, nói: "Hiện tại trong tộc cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, phụ thân ta sợ ta bị người khi dễ, cho nên để một mình ta ở nơi này. Ngoại trừ các người ra, những người khác đều không biết đâu!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, tiếp đó cùng với Bạch Thiển đi vào trong nhà trúc.
Trong ngày thường Bạch Thiển thích nhất là hái thuốc cùng với chế các loại thuốc giải, cho nên mặc kệ nàng ta đến chỗ nào, đều mang theo những quyển sách.
"Quyển này vốn là tập tranh các loại thảo dược." Bạch Thiển cầm một quyển đưa cho Tần Thư Dao, lại chỉ vào một quyển khác trên bàn: "Quyển này là ngàn Hoa Mộc Tuyết, trên đó ghi chép các loại độc dược cùng với cách giải, ngay cả độc trùng cũng có ghi lại!"
Tần Thư Dao vừa nghe càng có hứng thú, lập tức cúi người thi lễ, nói cảm tạ.
Bạch Thiển vội vàng cười nói: "Sao Dao tỷ tỷ lại khách khí như thế. Cũng khéo là ta nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng đi tới khách điếm của các ngươi ngồi một chút, lần sau cũng biết các ngươi đang ở đâu!"
Tần Thư Dao biết thực ra Bạch Thiển muốn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục. Hơn nữa Bạch Thiển tinh thông y thuật, nói không chừng nàng ta có thể nhìn ra được Thi Vận trúng loại độc gì.
Sau khi mọi người trở lại khách điếm, Bạch Thiển tò mò nhìn đông nhìn tây, chỉ là không nhìn thấy người mà bản thân ngưỡng mộ trong lòng, khó tránh khỏi trong lòng có chút mất mát.
Tần Thư Dao cũng không nói toạt ra, mời Bạch Thiển vào phòng uống trà, lại ra lệnh cho Tĩnh Nguyệt đi làm điểm tâm. Sau đó mới nói: "Không biết vì sao ngày hôm qua nha hoàn bên người ta luôn hôn mê bất tỉnh, hôm nay đi tìm cô nương mượn y thuật, cũng vì nhìn xem rốt cuộc nàng trúng độc gì."
Tính tình Bạch Thiển tốt bụng, lập tức nói: "Không bằng ta đi xem thử!" Nói xong lập tức đứng lên.
Đến trong phòng Thi Vận, Bạch Thiển bắt mạch cho Thi Vận, lại tỉ mỉ kiểm tra qua một lần, sau đó mới nhíu mày nói: "Độc này có chút cổ quái, dường như lúc trước ta đã gặp qua ở đâu đó. Nhưng trong chốc lát lại nghĩ không ra!"
Mộ Thiếu Dục trúng Vạn Trùng độc đã rất cổ quái, chẳng lẽ Thi Vận này trúng độc càng khó giải hơn sao?
Tần Thư Dao cau mày, tuy rằng Thi Vận đi theo nàng chưa tới nửa năm, nhưng nửa năm qua Thi Vận luôn bảo vệ nàng, mặc kệ gặp chuyện gì, đều chắn phía trước Tần Thư Dao.
Lúc trước Tần Thư Dao chỉ tín nhiệm một mình Tĩnh
Nguyệt, nhưng lần này Mộ Thành Hi đưa tới ba nha hoàn đều trung thành và tận tâm. Cho nên hiện tại nhìn thấy Thi Vận như vậy, Tần Thư Dao cũng rất lo lắng.
Bạch Thiển nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Thư Dao, thì cười nói: "Dao tỷ tỷ không cần lo lắng, tuy rằng độc này ta không biết, nhưng cũng không có hại cho thân thể, ta nhìn sắc mặt vị tỷ tỷ này không có gì, hơn nữa hơi thở cũng bình thường, trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì."
Có những lời này của Bạch Thiển, Tần Thư Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thiển ở lại chỗ này một lát, nhưng mà chậm chạp vẫn không thấy Mộ Thiếu Dục trở về, trong lòng cũng có chút mất mát và gấp gáp.
Tần Thư Dao hiểu tâm tư của nàng ta, nói: "Dù sao cô nương cũng tới rồi, không bằng ở trong này dùng cơm trưa xong rồi hẳn đi."
Nàng biết Mộ Thiếu Dục không trở về nhanh như vậy, chỉ là nàng cũng không nghĩ sẽ phá vỡ. Bởi vì nàng biết trong lòng Bạch Thiển có một chút mâu thuẫn với nàng, trước đó nàng chưa từng trông cây vào Bạch Thiển tự mình tới nơi này xem bệnh cho Thi Vận quá nhiều. Cho nên mới yêu cầu mượn sách.
Bạch Thiển nghe xong cũng không phản đối, dù sao cũng chỉ một mình nàng ta ở nhà.
Chính là không nghĩ tới, vừa mới dùng cơm trưa, Mộ Thiếu Dục đã trở về từ bên ngoài, hắn nhìn thấy Bạch Thiển rõ ràng sửng sốt, chỉ là trên mặt vẫn lạnh lùng như bình thường.
Bạch Thiển vội vàng đứng lên, bởi vì khẩn trương và kích động, trên khuôn mặt nhỏ nhỏ đỏ ửng một mảng.
Tần Thư Dao nhìn ở trong mắt, trong lòng đã có một cảm giác nói không rõ ràng được.
"Sao ngươi ở trong này?"
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng với xa lạ, làm Bạch Thiển chua xót.
Nàng ta cố nén nước mắt, cố gắng nở một nụ cười: "Dao tỷ tỷ mời ta tới!"
Đột nhiên Mộ Thiếu Dục bắt lấy cổ tay Bạch Thiển, trên mặt càng mang theo uy nghiêm nhàn nhạt: "Nói, rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắn đã đi điều tra qua, tuy rằng tộc trưởng là Bạch Tu Sinh, nhưng mà Bạch Tu Sinh không có nữ nhi. Hơn nữa bên ngoài không có người nào biết Bạch Tu Sinh có một nữ nhi.
Cho nên Mộ Thiếu Dục càng thêm hoài nghi thân phận của Bạch Thiển, vốn hắn còn nghĩ sẽ đi điều tra thêm, nhưng mà không nghĩ tới Bạch Thiển lại ở bên trong khách điếm hắn nghỉ chân, điều này cũng làm cho hắn càng thêm hoài nghi.
Đôi mắt Bạch Thiển trong trẻo, vẻ mặt ủy khuất: "Ai nói phụ thân ta không có nữ nhi, chỉ là bọn họ không biết mà thôi. Hiện tại bọn họ muốn tranh chức vị tộc trưởng, phụ thân ta sợ thân phận ta bại lộ, cho nên mới sắp xếp ta ở bên trong nhà trúc. Nếu không phải vì ngươi, ta mới không đưa đám người các ngươi đến chỗ kia đâu!"
Mộ Thiếu Dục nghe vậy, sắc mặt khẽ đổi, xem ra Bạch Thiển không nói dối, hơn nữa chứng cứ thì hắn còn chưa tìm được đầy đủ.
Chỉ là thám tử hắn phái đi, hiện tại đều bị Bạch Tu Sinh bắt. Hơn nữa đều cho ăn độc dược, cho dù cứu ra cũng là một người vô dụng. Hơn nữa lúc này đây thân phận của Mộ Thiếu Dục cũng đã sớm bại lộ, hiện tại Bạch Tu Sinh cũng chỉ là chơi trò chơi mà thôi.
Bỗng nhiên, cửa bị mở ra. Bạch Tu Sinh và một gã bạch y nam tử đi vào, trên mặt bọn họ đều mang theo chút ý cười.
"Nếu sớm biết rằng công tử là tam hoàng tử, nhất định ta sẽ chiêu đãi một phen!" Bạch Tu Sinh vuốt vuốt râu của mình, lại nhìn thoáng qua Bạch Thiển ở một bên, bất đắc dĩ than một tiếng.
Bạch Thiển nghe vậy hơi ngẩn ra, tiếp đó nhìn nam tử tương tư sớm chiều trước mặt mình, mặc kệ thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới nam tử này lại là hoàng tử.