Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Mưa To Gió Lớn Bị Vây Bên Trong


trước sau

Trong rừng cây gió lớn gào thét, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng của thú vật.

Mộ Thiếu Dục nhíu mày, nói khẽ:"Nơi này hẳn có chỗ để nghỉ ngơi!"

Người Nam Tĩnh đều hái dược liệu ở trong này, nhất định có chỗ nghỉ ngơi, chỉ là Bạch Thiển rất ít đi vào sâu như vậy, cho nên cũng không biết

Tần Thư Dao bán tín bán nghi, chỉ đi theo phía sau Mộ Thiếu Dục, cũng không nói gì.

Lúc này bầu trời bắt đầu rơi xuống những giọt nước lớn, mà bởi vì gió lớn, đều thổi tan khí độc, cho nên lúc này khí độc mỏng đi, làm bọn họ càng thoải mái hơn chút.

Lại đi vào bên trong mấy chục mét, quả nhiên Mộ Thiếu Dục phát hiện một sơn động nhỏ. Sơn động nhỏ này, chỉ có thể chứa được bốn người. Nhưng phải khom lưng đi vào.

Lúc này y phục trên người Tần Thư Dao đã có chút ướt đẫm, cũng không nghi ngờ gì đi vào.

Không gian trong động thật nhỏ, hai người cố gắng duy trì khoảng cách nhất định.

Chẳng biết vì sao, Tần Thư Dao cảm thấy cả người có một trận khô nóng, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, nàng nghĩ có thể là bởi vì do cảm lạnh, cho nên không nghĩ nhiều.

Nhưng mà không nghĩ tới một lát sau, thân thể càng lúc càng khó chịu, ý thức của nàng bắt đầu dần dần có chút mơ hồ, thậm chí muốn cởi y phục trên người ra.

Giờ phút này Mộ Thiếu Dục mới phát hiện Tần Thư Dao không bình thường, hắn vội vàng vươn tay sờ lên trán Tần Thư Dao, phát hiện trên trán nàng nóng vô cùng. Mà Tần Thư Dao cảm giác có người chạm đến nàng, giống như làn da nóng đụng phải một tảng băng, nháy mắt giảm xuống.

Chỉ là khi Mộ Thiếu Dục lấy tay ra, Tần Thư Dao lại cảm thấy khó chịu vạn phần. Nàng xê dịch thân mình, cả người đều dựa vào trong lòng Mộ Thiếu Dục, lúc này nàng mới cảm thấy thoải mái. Nhưng chút thoải mái này hoàn toàn không đủ, nàng vẫn khó chịu vô cùng. Nàng vươn tay muốn được mát lạnh nhiều hơn.

Mộ Thiếu Dục biết độc hoa mê tình của Tần Thư Dao phát tác, hắn dùng sức đẩy Tần Thư Dao ra, tiếp đó lớn tiếng nói: "Ngươi tỉnh táo một chút!"

Nhưng những thứ này hoàn toàn vô dụng, lúc này ý thức của Tần Thư Dao đã sớm mơ hồ, nàng thầm nghĩ tìm được chỗ càng thoải mái. Cho nên lại gục ở trên người Mộ Thiếu Dục, hai tay xé rách y phục của Mộ Thiếu Dục, chỉ cần có thể đụng tới da thịt của hắn, nàng sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Mộ Thiếu Dục thấy thế vội vàng bắt lấy tay Tần Thư Dao, sau đó kéo nàng ra khỏi sơn động, muốn để mưu ta làm nàng tỉnh táo một chút.

Thế nhưng Tần Thư Dao vẫn ở bên trong độc hoa mê tình, mưa to lạnh như băng này hoàn toàn không làm Tần Thư Dao tỉnh táo được, ngược lại nàng càng thêm khó chịu. Thân thể của nàng vẫn gắt gao dính vào trên người Mộ Thiếu Dục như trước.

Tay lạnh như băng nhẹ nhàng chạm vào da thịt trên mặt hắn, chỉ là những thứ này vẫn không đủ, Tần Thư Dao bỗng nhiên kiễng chân lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Mộ Thiếu Dục. Lúc này đây Tần Thư Dao mới cảm thấy một chút thoải mái.

Trong khoảng khắc Tần Thư Dao hôn lên môi của mình, cả người Mộ Thiếu Dục cũng ngây ra. Hắn đợi một lát, đợi khi bản thân phản ứng kịp, lại phát hiện y phục trên người Tần Thư Dao gần như đã cởi hết, chỉ còn lại một cái yếm màu xanh biếc.

Hai tròng mắt hắn đỏ bừng, dưới thân căng cứng, sau đó tức giận mắng một câu, lập tức ôm Tần Thư Dao trở về trong động, cũng bắt đầu liều mạng hôn lên làn da trắng nõn mịn màng trên người nàng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Cảm giác Mộ Thiếu Dục đáp lại, Tần Thư Dao càng thoải mái kêu một tiếng. Hai tròng mắt cũng càng thêm mê ly, trên người cũng đỏ ửng.

Nhìn nữ tử dưới thân, giống như đóa hoa nở rộ. Rốt cuộc Mộ Thiếu Dục không nhịn được, cởi nốt cái yếm còn sót lại trên người nàng, tiếp đó hung hăng hôn lên xương quai xanh của nàng, chậm rãi hôn một đường.

Mưa bên ngoài dần dần ngừng rơi, Tần Thư Dao cũng dần dần tỉnh táo lại, nàng trở mình một cái, lại phát hiện hạ thân đau đớn không thôi, lại nâng cánh tay lên nhìn, trên người đều là mảng tím mảng đỏ.

Nàng lập tức hiểu đây là có chuyện gì, trên mặt đỏ ửng một trận, lại nhìn quanh trong động, ngoài y phục ra. Những chuyện trước đó nàng không quên, thậm chí còn nhớ rõ ràng. Nhớ lại bản thân dính lên trên người Mộ Thiếu Dục, kéo thế nào cũng không ra, trên mặt cũng càng đỏ.

Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh trong trẻo: "Y
phục đều đã khô, nhanh mặc vào đi."

Lúc này Tần Thư Dao mới thu hồi tâm tư, vội vàng mặc y phục xong. Tiếp đó lại khom người đi ra ngoài, bởi vì chuyện vừa rồi, làm khi Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại cho rằng như không có việc gì, chỉ khẽ nói: "Sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh chóng tìm thêm một lát"

Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục không nói đến chuyện vừa rồi nửa lời, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, bằng không nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Trên một đường này, không khí trở nên có chút xấu hổ. Hai người lại tìm kiếm, chỉ tìm được một gốc cây dược liệu. Mộ Thiếu Dục cũng không có hứng thú, hắn tính thời gian, cảm thấy binh mã của hắn đều đã tới, cho nên dẫn Tần Thư Dao đi ra khỏi vùng khí độc này.

Binh mã của Mộ Thiếu Dục không trực tiếp tấn công Nam Tĩnh, mà dựng trại ở ranh giới Nam Tĩnh. Mộ Thiếu Dục không trở về khách điếm, mà trực tiếp đi doanh trại.

Sau khi Tần Thư Dao đến doanh trại mới phát hiện, đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc cũng dẫn theo đám người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương.

Bởi vì mưa thấm vào, y phục trên người đều vừa bẩn vừa ướt, sau khi Tĩnh Nguyệt nhìn thấy Tần Thư Dao, vẻ mặt lo lắng nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao trên người lại biến thành như vậy?

Tần Thư Dao nhớ lại một màn trong sơn động, sắc mặt càng đỏ, chỉ nói gặp mưa, không có gì đáng ngại cả.

Sau khi Tĩnh Nguyệt kiểm tra Tần Thư Dao một vòng, phát hiện quả thật không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà Mộ Thiếu Dục không nghĩ tới Bạch Tu Sinh sẽ dễ dàng thả bọn họ trở lại doanh trại như vậy, chẳng lẽ ông ta làm tộc trưởng không được, nên không quan tâm đến Nam Tĩnh rồi sao?

"Lúc các ngươi đi ra không gặp trở ngại gì?"

Nếu Bạch Tu Sinh không đồng ý thả bọn họ đi, nhất định sẽ phát sinh một trận ác chiến, vì trên người đám người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm đều không có thương tổn gì, cho nên Mộ Thiếu Dục mới nhẹ giọng hỏi.

Mặc Kiếm cũng nhíu mày hỏi: "Không có. Chỉ là một đường này đều có người theo dõi chúng ta! Chờ khi chúng ta trở lại tìm người, những người đó lại không biết trốn ở chỗ nào. Cũng không biết có phải bọn họ đã ở gần đây hay không nữa!"

Mộ Thiếu Dục nghe vậy trầm tư một lát, sau đó mới nói: "Đã như thế, tất cả mọi người phải cẩn thân một chút. Vật chứa độc ở Nam Tĩnh có rất nhiều, mọi người ngàn vạn lần không thể bị ám toán!"

Hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đã đặt cạm bẫy ở xung quanh doanh trại, chỉ cần có vật chứa độc tiến vào, bọn họ lập tức phát hiện được.

Buổi tối, sau khi Tần Thư Dao tắm rửa xong, thì nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Chỉ là đến nửa đêm, Tần Thư Dao mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, nàng chỉ cho là quá mệt, cũng không để ý nhiều.

Lại qua không bao lâu, binh lính bên ngoài bắt đầu hô to lên. Mà Tần Thư Dao cũng tỉnh lại, chính ngay lúc này bên cạnh nàng cũng truyền đến âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo quen thuộc.

"Không có việc gì, nàng nghỉ ngơi cho tốt!"

Lúc này Tần Thư Dao mới giật mình hoảng sợ quay đầu, hai tay cũng vội vàng che ngực mình lại. Chỉ là đợi đến khi nhìn thấy dáng vẻ tuấn mỹ của Mộ Thiếu Dục, trên mặt không khỏi đỏ ửng một mảng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện