Hoàng thượng rất hài lòng với chiến tích lần này của Mộ Thiếu Dục, cho nên không chỉ có phong thưởng, mà còn ban thêm hai trắc phi. Hai trắc phi này, một người nữ nhi Phương gia, một người còn lại là nữ nhi Đinh gia. Hơn nữa còn cùng một ngày cưới vào cửa với Tần Thư Dao.
Ban thưởng như vậy, làm cho tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Nữ nhi Đinh gia thì không cần phải nói, chỉ là dòng chính nữ của một viên quan nhỏ, có thể được phong thưởng làm trắc phi, đó là việc vui trời ban. Mà Phương gia và Trịnh gia vốn bất hòa, sau lưng đều có thế lực.
Hơn nữa thân phận của Phương gia cao hơn địa vị của Tần gia và Đinh gia rất nhiều, không nghĩ tới dòng chính nữ của Phương gia cũng chỉ được làm trắc phi, cùng ngồi ăn với nữ nhi của một viên quan ngũ phẩm.
Điều này làm Phương gia cực kỳ bất mãn, nhưng thánh chỉ đã hạ. Cho dù bọn họ không tình nguyện, cũng không thể kháng chỉ không theo.
Sau khi Tần Tuyết Như nghe được tin tức này, châm chọc chế giễu một trận, nhưng mà Tần Thư Dao đều luôn thờ ơ.
Nàng biết Mộ Thiếu Dục là hoàng tử, cho dù không giống hoàn thượng liếc mắt một cái hậu cung giai lệ tam thiên, nữ tử duyên dáng xinh đẹp cũng vô số kể, hơn nữa ngay cả nam nhân Mộ Thiếu Dục không hoa tâm, không tam thê tứ thiếp, nhất thời thích nàng, nhưng thế gian này, thích cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo.
"Ta còn tưởng rằng nhà chúng ta xuất hiện Phượng Hoàng, không nghĩ tới trên mặt còn có người đè ép. Tuy nữ nhi Phương gia là trắc phi, nhưng thế lực nhà mẹ đẻ hùng hậu, đến lúc đó con gả qua, cũng phải cẩn thận một chút, đừng đắc tội người ta!" Ngô thị cười nói.
Tần lão phu nhân cau mày, vẻ mặt không vui: "Nào có đạo lý chính thê sợ thiếp, thế lực nhà mẹ đẻ nàng hùng hậu thì như thế nào? Trắc phi nói khó nghe chính là thiếp." Nói xong bà nói với Tần Thư Dao: "Sau khi cháu gả qua đó, cần phải nhanh chóng hạ sinh con nối dòng, đây mới lẽ phải, đến lúc đó người ta có chỗ dựa cứng rắn thì như thế nào, cháu là vợ cả, lại có con nối dòng, chỗ dựa nàng có cứng rắn thế nào cũng không thể cưỡi trên đầu con!"
Tần Thư Dao biết Tần lão phu nhân nói là lời nói thật, chỉ có sớm hạ sinh con nối dòng, như vậy mới có thể đứng vững chân.
Chỉ là nàng bây giờ còn chưa xuất gia, cho dù xuất giá nghe đến mấy chuyện đó, cũng sẽ thẹn thùng đỏ mặt, cho nên Tần Thư Dao cúi đầu, làm bộ ngượng ngùng.
Ngô thị thấy Tần lão phu nhân khắp nơi bảo vệ Tần Thư Dao, trong lòng cực kỳ bất mãn, nàng lại nghĩ đến nữ nhi của mình, cười nói: "Sang năm Như Nhi và Cầm Nhi cũng đều muốn xuất gia, đến lúc đó trong nhà bỗng chốc thiếu ba người!"
Làm sao Tần Thư Dao có thể đồng ý gả Tần Khả Cầm cho Hàn Thế Quân, hôm nay nàng đã bảo Tĩnh Nguyệt dùng Thiên Tằm Hong Đậu nấu thuốc, sau đó đưa cho Tần Khả Cẩm uống, lại tự mình nhìn Tần Khả Cầm uống hết.
Đợi đến khi nhìn dấu vết độc Tương Tư Dẫn trên cổ tay dần dần biến mất, nàng mới yên lòng.
Hiện tại Tần Khả Cầm đã giải được độc, như vậy hiện tại nàng hoàn toàn không cần sợ Hàn Thế Quân nữa.
Sau khi mọi người hàn huyên một lát, Ngô thị thấy Tần Thư Dao đều luôn lạnh nhạt, nên cũng cảm thấy không thú vị, mang theo người rời đi.
Mà Tần Thư Dao còn có việc khác, sau khi báo cáo với Tần lão phu nhân, Tần lão phu nhân gật đầu để nàng ra khỏi phủ.
Mộ Thành Hi bố trí yến tiệc, chúc mừng Mộ Thiếu Dục khải hoàn trở về, cũng mời vài bạn tốt.
Chuyện này đương nhiên có Tần Thư Dao, Trịnh Anh Anh và Trịnh Uyển Uyển.
Lần yến tiệc này chỉ là gặp gỡ giữa bằng hữu với nhau, vốn Tần Thư Dao không muốn đi, bởi vì có Trịnh Anh Anh ở đó, không khí sẽ xấu hổ. Nhưng mà Mộ Thành Hi lại nói, đã lâu chưa gặp nhau. Tần Thư Dao biết lúc này nếu không phải Mộ Thành Hi đưa cho nàng nhiều cao thủ, bản thân cũng không thể bình yên vô sự trở về.
Túy Tiên lâu, nhã gian.
Mộ Thành Hi ngồi bên tay trái Mộ Thiếu Dục, mà Trịnh Anh Anh ngồi bên
tay phải. Tần Thư Dao vừa vào cửa, không khí vốn hòa hợp bỗng nhiên trở nên có chút ngượng trọng.
Nàng mỉm cười, khẽ nói: "Xem ra ta đã tới chậm!"
Ánh mắt của nàng chỉ lướt qua trên người Mộ Thiếu Dục, sau đó lại nhìn xung quanh, phát hiện có mấy người nàng chưa từng gặp qua.
"Những người này là bằng hữu của Ngũ hoàng tử?"
Trên mặt của nàng mang theo nụ cười đúng tiêu chuẩn, không có người nào nhìn ra nàng không vui hay khổ sở.
Vốn mọi người trên bàn cho rằng Tần Thư Dao xuất hiện, thấy một màn như vậy sẽ xấu hổ, sẽ buồn bực, hoặc là sẽ quay đầu rời đi. Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới nàng lại nhẹ nhàng như thường như vậy, giống như Mộ Thiếu Dục và nàng hoàn toàn không có quan hệ gì.
Hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đã sớm có hôn ước, mà chuyện Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh, không ít người trong Kinh Thành đều biết. Tuy rằng bọn họ không biết Tần Thư Dao đã đi Nam Tĩnh cùng với Mộ Thiếu Dục, nhưng mà Mộ Thiếu Dục mới và trở về từ Nam Tĩnh, ngồi ở bên cạnh Mộ Thiếu Dục sẽ không tới phiên Trịnh Anh Anh.
Ngược lại Trịnh Anh Anh có chút khẩn trương, có chút xấu hổ, nàng ta gắt gao nắm chặt khăn, trên mặt không còn nụ cười xinh đẹp vừa rồi nữa.
Tần Thư Dao nhìn dáng vẻ này của Trịnh Anh Anh, bất đắc dĩ than nhẹ trong lòng một tiếng, sau đó chọn chỗ ngồi bên cạnh Trịnh Uyển Uyển ngồi xuống.
Bởi vì chỉ gặp gỡ bình thường, hơn nữa nam nữ Đại Minh Triều không khắt khe với nhau, cho nên nam nữ có thể ngồi cùng bàn.
Mộ Thành Hi đứng lên, cười nói với Tần Thư Dao: "Ta giới thiệu trước, vị này là Tô công tử Tô Thư Hoài, đây là công tử của Hình Bộ Thượng Thư, vị còn lại là Phương công tử, hắn là đại ca của Phương Văn Thanh, Phương Văn Hùng!"
Tần Thư Dao cười hơi vuốt cằm.
Gặp gỡ như vậy đối với Tần Thư Dao mà nói có chút buồn tẻ không thú vị, bởi vì đám người Mộ Thành Hi và Phương Văn Hùng đều hỏi Mộ Thiếu Dục chuyện ở Nam Tĩnh. Mộ Thiếu Dục đều trả lời từng câu một, Trịnh Anh Anh và Trịnh Uyển Uyển cũng hỏi không ít vấn đề, ví dụ như ở Nam Tĩnh có địa phương đặc biệt nào để dạo chơi không.
Mộ Thiếu Dục lại nói ở Nam Tĩnh có một con sông, trên bờ sông đủ loại Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi, chỗ kia phong cảnh đẹp nhất rồi.
Tần Thư Dao nghe đến đó không khỏi nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục cũng đúng lúc nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Thư Dao cười cười. Mộ Thiếu Dục cũng nở cụ cười.
Mọi người ngồi ở một bên cũng đều nhìn ra được tình huống tế nhị này, đều lộ ra chút tươi cười ý vị thâm trường.
Mà Trịnh Anh Anh khẽ cắn chặt hàm răng, nắm khăn tay càng chặt.
Sau khi cuộc gặp gỡ chấm dứt, Mộ Thành Hi đuổi tới, Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn Mộ Thành Hi, nói: "Sao ngài lại ra đây? Còn có việc khác?"
Mộ Thành Hi sờ mũi của mình, do dự một lát mới nói: "Nghe nói tỷ bị thương!"
Tần Thư Dao hơi sững sờ, lập tức hiểu rõ. Đám người Thi Vận và Tuyết Ảnh là người của Mộ Thành Hi, từng hành động của nàng ở Nam Tĩnh, Mộ Thành Hi tự nhiên biết rõ.
"Sớm đã không còn gì đáng ngại nữa rồi!"
Mộ Thành Hi gật đầu, lại nói: "Tuy cô nương Phương gia kia có chút kiêu căng ngang ngược, nhưng mà tỷ là chính thê, nàng cũng không dám làm thế nào với tỷ. Về phần người kia, gia thế bối cảnh không bằng tỷ, đương nhiên cũng không dám xằng bậy!"