Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Khả Cầm Tình Sâu Khó Hối Cải


trước sau

Ý tứ của Tần lão phu nhân đã rất rõ ràng, nàng không chính diện cự tuyệt, chỉ không muốn để cho Hoàng thị khó xử mà thôi.

Nhưng mà Tần Thư Dao biết Hoàng thị luôn là một người khó chơi, muốn cái gì nhất định phải đạt được.

Quả nhiên Hoàng thị nghe những lời này xong, sắc mặt trở nên có chút khó coi, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục như thường: "Là ngại sính lễ ít? Những thứ đó đều không phải vấn đề."

Tần lão phu nhân nhíu đầu mày, ngày thành thân này là lúc trước hai nhà cùng nhau bàn bạc, làm sao nói thay đổi là có thể thay đổi được!

"Việc này ta thật sự không làm chủ được, phải hỏi phụ thân của nó."

Sở dĩ Tần lão phu nhân không đề cập đến Ngô thị, chỉ sợ Ngô thị sẽ đần độn u mê đáp ứng.

Lúc này Tần Thư Dao cũng đứng lên, cúi người thi lễ với đám người Hoàng thị, lại lôi kéo Tần Khả Cầm nói: "Xương cốt của muội muội cháu luôn không tốt, ở lâu trong nhà tĩnh dưỡng cũng tốt. Cũng là tổ mẫu đau chúng cháu, không bỏ được chúng cháu thôi, tuy rằng là song hỷ lâm môn, nhưng nhà chúng cháu bỗng chốc xuất giá hai nữ nhi, khẳng định trong lòng tổ mẫu rất khó chịu, huống chi Cầm Nhi đã đi theo tổ mẫu từ thuở nhỏ!"

Vốn loại sự tình này không tới phiên nàng nói chuyện, nhưng mà Tần lão phu nhân đã kêu nàng đến đây, cho nên nàng cũng nói.

Quả nhiên Hoàng thị nghe xong, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, Tần Thư Dao cũng không quản bà ta, lại nói: "Việc này vốn không nên nói trước mặt những cô nương chưa lấy chồng như chúng cháu, cháu vẫn nên mang Cầm Nhi đi xuống trước!" Nói xong lại cúi người thi lễ, mang theo Tần Khả Cầm đi ra ngoài.

Tần lão phu nhân nhìn thấy hai người Tần Khả Cầm và Tần Thư Dao đều đi ra ngoài mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Hoàng thị vừa tới đã nói muốn nhìn Tần Khả Cầm, bà còn tưởng rằng bà ta quan tâm Tần Khả Cầm nữa chứ. Không nghĩ tới lại sẽ trước mặt đứa nhỏ, nói việc này. Làm cho bà trong một chốc không biết nên tiếp chiêu như thế nào.

Hiện tại Tần Khả Cầm và Tần Thư Dao đều đi ra ngoài, bà cũng không cần lại cố kị nhiều như vậy .

Tần Thư Dao mang theo Tần Khả Cầm vừa ra khỏi Vinh Thọ viện, lập tức lôi kéo tay Tần Khả Cầm nói: "Muội thật sự muốn gả cho Hàn gia?"

Tần Khả Cầm nghe vậy lập tức ngượng ngùng cúi đầu, ngại ngùng nói: "Việc hôn sự, sao muội có thể làm chủ chứ!"

"Nếu tỷ nói có thể làm chủ thì sao?" Tần Thư Dao gắt gao nhìn chằm chằm Tần Khả Cầm.

Nàng từ trong mắt của Tần Khả Cầm thấy được sự ái mộ nồng đậm, nàng cho rằng chỉ cần giải được độc Tương Tư, như vậy muội ấy sẽ không động tâm với Hàn Thế Quân. Nhưng mà nàng sai lầm rồi, Tần Khả Cầm chưa từng gặp qua nam tử bên ngoài, hơn nữa bộ dạng của Hàn Thế Quân quả thật tuấn tú lịch sự, nếu không phải Tần Thư Dao biết dưới tấm da mặt này của hắn ta cất giấu lòng dạ hiểm độc làm người ta ghê tởm, nàng cũng sẽ động tâm.

Tần Khả Cầm trợn to hai tròng mắt, kinh ngạc nhìn Tần Thư Dao.

Vẻ mặt Tần Thư Dao nghiêm túc nói: "Hắn ta là dạng người gì, tỷ rõ ràng nhất. Cho nên muội tuyệt đối không thể gả cho hắn ta!"

Tần Khả Cầm vẫn vẻ mặt không thể tin, nhưng mà loại hôn nhân đại sự này sao nàng có thể mở miệng.

"Muội còn nhớ rõ Ngụy Tử bên người tỷ không? Muội cũng biết nàng chết như thế nào không? Muội cũng biết vì sao nàng vào Hàn gia làm thiếp chứ?

Tần Thư Dao biết hiện tại không thể lại gạt muội ấy nữa, một năm một mười nói cho muội ấy nghe. Đương nhiên ngoại trừ chuyện kiếp trước, tất cả mưu kế kiếp này của Hàn Thế Quân, nàng đều nói cho Tần Khả Cầm nghe.

Nhưng mà sau khi Tần Khả Cầm nghe xong, ngoại trừ vẻ mặt khó có thể tin, một câu cũng không nói.

Dáng vẻ này làm Tần Thư Dao thật sự bắt đầu sốt ruột: "Muội nói lời nào đi chứ? Nếu muội nguyện ý không gả, tỷ nói với tổ mẫu, để tổ mẫu ra mặt hối hôn là được."

"Không... Không được!" Tần Khả Cầm vội vàng ngăn cản nói.

Tần Thư Dao cau mày, chẳng lẽ muội muội mình thật sự khăng khăng một mực với Hàn Thế Quân.

"Cái gì không được? Chẳng lẽ tỷ nói những chuyện này cho muội, muội lại còn muốn gả cho hắn ta? Muội cho là hắn ta thật sự thích muộ? Chẳng
qua là hắn ta nhìn trúng địa vị Tần gia chúng ta mà thôi!"

"Nhưng mà... Nhưng mà muội và chàng đã đính hôn ... Hơn nữa nói không chừng chàng sẽ vì muội mà thay đổi!" Tần Khả Cầm cúi đầu ngượng ngập nói.

Sau khi Tần Thư Dao nghe xong, tức giận cắn răng, Hàn Thế Quân là dạng người gì, nàng còn không rõ ràng sao.

"Muội thật sự hồ đồ hay ngu ngốc? Nam nhân như vậy muội cũng dám gả? Chẳng lẽ muội không sợ sau khi hắn lợi dụng muội xong, sẽ giết muội sao!"

Tần Khả Cầm nghe vậy trợn to hai tròng mắt không thể tin nhìn Tần Thư Dao, sau đó lại kiên định lắc đầu nói: "Sẽ không, chàng không phải người như thế!"

Tần Thư Dao mắng trong lòng một câu, lửa giận cũng càng ngày càng đậm. Tần Khả Cầm trước mắt giống kiếp trước của mình, kiếp trước mình cũng kiên định như vậy, u mê không tỉnh ngộ như vậy, cho rằng sau khi gả đi qua, Hàn Thế Quân sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình. Nhưng mà cuối cùng rơi vào kết quả gì?

Việc này Tần Thư Dao không thể nói với Tần Khả Cầm, cho nên chỉ có thể lại tận tình khuyên bảo. Nhưng mà khi nói đến chuyện này, Tần Khả Cầm rõ ràng không nói chuyện nữa rồi, vẫn vẻ mặt kiên định.

Tần Thư Dao biết bản thân van nài khuyên bảo thế nào, Tần Khả Cầm cũng sẽ không thể đồng ý hối hôn. Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng không nói nữa, cũng không quở trách Tần Khả Cầm, bởi vì chuyện này cũng không phải lỗi của Tần Khả Cầm.

Chỉ là hiện tại nàng cần phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, để ép Tần Khả Cầm bất đắc dĩ hối hôn, cũng để Hàn gia không tìm được cớ gì. Chỉ là hối hôn đối với nhà gái mà nói, ảnh hưởng quá lớn, về sau muốn tái giá sợ là khó càng thêm khó. Nhưng mà sao Tần Thư Dao có thể trơ mắt nhìn muội muội của mình, gả cho một người ác ma.

Người Hàn gia ở Vinh Thọ viện hàn huyên nửa canh giờ mới đi về, Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm lễ phép đưa đến cửa hông, sau đó mới lại về Vinh Thọ viện.

Bởi vì cố kị Tần Khả Cầm, cho nên Tần Thư Dao cũng không giáp mặt hỏi Tần lão phu nhân, chỉ nói vài câu vui vẻ dỗ Tần lão phu nhân vui vẻ.

Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày hôm đó Tần Thư Dao mặc một cái áo nhỏ, mặt trên thêu bao nhiêu loại hoa, ở dưới là một cái váy màu sáng. Búi tóc Mẫu Đơn, ở trên cài một chiếc trâm xanh biếc khảm trân châu, trên tai đeo một đôi khuyên tai mã não hình giọt lệ, theo bước chân nhẹ nhàng lay động.

Sau khi về kinh, Tần Thư Dao rất ít ra khỏi cửa. Chỉ là hôm nay lại nhận được một phong thư kỳ quái, làm cho nàng vội vã đi ra ngoài.

Đám người Thi Vận vẫn đi theo Tần Thư Dao, Tần Thư Dao cũng cảm thấy bọn họ không tệ, cho nên cũng luôn giữ ở bên người.

Nàng đi tới địa chỉ viết trong thư, đi tới một gian miếu đổ nát, nàng hơi nhíu đầu mày, đám người Tuyết Ảnh một bên cũng càng thêm cảnh giác."Tiểu thư, nơi này rất cổ quái. Ngài xác định thư này là người tin cậy đưa cho ngài?" Một tay của Tuyết Ảnh đã cầm kiếm, vẻ mặt đề phòng.

Tần Thư Dao hơi nhíu mày, nàng lại nhìn địa chỉ bên trong thư, sau đó nâng bước đi vào.

Miếu đổ nát đã hư hại không chịu nổi, chỉ ngẫu nhiên có mấy khất cái tá túc ở trong này.

Tần Thư Dao hô to hai tiếng, một bóng dáng quen thuộc đi ra từ sau lưng tượng phật, Tần Thư Dao kinh hỉ bước lên hai bước cười nói: "Quả nhiên là cô nương!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện