Mộ Thiếu Dục cởi y phục trên người Tần Thư Dao ra, sau đó lại thay y phục sạch sẽ cho nàng. Nhưng mà ý thức của Tần Thư Dao đã không còn tỉnh táo, tuy rằng nhắm mắt, nhưng hai tay nhưng vẫn tham lam hướng với bên trong xiêm y của Mộ Thiếu Dục.Lúc này Mộ Thiếu Dục đã sớm cảm thấy hạ thân căng cứng, nhưng hắn cũng không dám động loạn.
"Nàng tỉnh lại!"
Mộ Thiếu Dục dùng sức lắc lắc Tần Thư Dao.
Rốt cục làm Tần Thư Dao trong u mê thoáng có chút tỉnh táo, nàng hơi mở hai mắt, chỉ cảm thấy người trước mắt mơ hồ không thôi, nàng cắn chặt răng, nhẹ giọng nói: "Là chàng sao..."
Mộ Thiếu Dục không biết nàng nhìn thấy ai, nhưng vẫn gật đầu.
Tần Thư Dao hơi nở nụ cười yếu ớt, sau đó dựa vào trên người Mộ Thiếu Dục, sờ đôi môi của hắn, nhẹ nhàng hôn xuống.
Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, tuy rằng hắn biết Tần Thư Dao vì trúng độc mới có thể như thế, nhưng hắn vẫn điên cuồng ôm lấy vòng eo mềm mại của Tần Thư Dao...
Đêm đó cực kỳ điên cuồng, thậm chí Tần Thư Dao không biết Mộ Thiếu Dục muốn làm bao nhiêu lần, cũng không biết bản thân tỉnh táo khi nào, khi nào thì mơ hồ.
Nàng chỉ biết khi bản thân mở mắt ra, ánh mặt trời ấm áp đã chiếu vào từ song cửa sổ, mà bên cạnh nàng cũng đã sớm trống không, cuối giường là bộ y phục cung nữ được xếp gọn. Mà trên bàn cũng có một tờ giấy.Tần Thư Dao cầm lấy tờ giấy tỉ mỉ nhìn, sau đó mặc bộ y phục cung nữ mà Mộ Thiếu Dục nói.
Sau khi mặc xong, cửa bị mở ra.
Mộ Thiếu Dục mặc một thân trường bào màu đen, nhìn thấy Tần Thư Dao đã thay cung phục, hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu khẽ ho một tiếng, che giấu bản thân xấu hổ: "Canh giờ đã không còn sớm, vẫn nhanh ra khỏi cung thôi!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết, nhưng mà nàng cũng biết bản thân mất tích một đêm, nếu người Tần gia biết khẳng định sẽ loạn lên.
Nhưng mà Mộ Thiếu Dục bình tĩnh như vậy, chứng tỏ chỗ Tần gia hắn đã giúp bản thân đối phó rồi.
Giờ phút này nàng cảm giác giống như yêu đương vụng trộm vậy, làm cho người ta cảm thấy kích thích cũng làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Trên đường ra khỏi cung không gặp bất kỳ trở ngại gì, bởi vì việc đêm qua, hoàng hậu đã bị hoàng thượng hung hăng quở trách một chút, hơn nữa bà ta cũng hoàn toàn không ngờ được bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, Tần Thư Dao chân chính đều luôn ở bên trong hoàng cungMộ Thiếu Dục lại dùng lý do đến hỏi thăm để vào Tần phủ, dù sao hắn cũng là Tam hoàng tử, đám người Tần Lương đương nhiên rất chiêu đãi. Mà Tần Thư Dao nhân cơ hội đi vào Hinh Hương Viện.
Hinh Hương Viện
Thi Vận mặc y phục Tần Thư Dao, vẻ mặt sốt ruột đi tới đi lui trong phòng. Bỗng nhiên nhìn thấy Tần Thư Dao mặc một thân trang phục cung nữ chạy vào, giật nảy mình, đợi sau khi thấy rõ, mới vội vàng nói: "Ai u, đại tiểu thư của ta, sao lúc này ngài mới trở về! Vừa rồi chỗ lão phu nhân và đại phu nhân đều đến đây gọi vài lần, nếu ngài không xuất hiện, như vậy nhất định bọn họ sẽ hoài nghi!"
Tần Thư Dao vội vàng tháo kiểu tóc cung nữ xuống, nói: "Lấy y phục của ta ra đây, thay nhanh cho ta. Ta còn phải lại đi Vinh Thọ viện!"
Tốc độ của đám người Thi Vận và Tĩnh Nguyệt cũng cực nhanh, chỉ một lát đã thay y phục cho Tần Thư Dao xong. Lại trang điểm cho nàng, đợi sau khi nhìn không thấy có gì khác thường, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Tần Thư Dao mới có thời gian hỏi kỹ chuyện đêm qua, sau khi nàng thay xong, lập tức mang theo Thi Vận và Tĩnh Nguyệt đến Vinh Thọ viện.
Trong Vinh Thọ viện cũng đã sớm ngồi đầy người, dù sao Mộ Thiếu Dục cực ít đến Tần gia, hơn nữa hiện tại Mộ Thiếu Dục cũng là nữ tế (con rể) tương lai của Tần gia, lại là Tam hoàng tử, thân phận như vậy có chút đặc thù.
Tần Thư Dao đi vào Vinh Thọ viện, nhìn Mộ Thiếu Dục một cái, trên mặt bày ra vẻ mềm mại đáng yêu, sau đó lại cúi người thi lễ với từng người một.
Đứng ở một bên, ngay từ đầu Tần Tuyết Như vẫn hoài nghi Tần Thư Dao có thật sự ở trong phòng hay không, dù sao sáng sớm nàng ta đi Hinh Hương Viện, lại bị người ngăn cản.
Vốn đang tính toán nếu Tần Thư Dao lại không xuất hiện, thì muốn đích thân đi Hinh Hương Viện nhìn một
cái. Nhưng mà không nghĩ tới lúc này nàng lại xuất hiện .
"Đêm qua uống quá nhiều rượu, ngủ một giấc đến lúc này. Kính xin tổ mẫu và mẫu thân thứ lỗi!" Tần Thư Dao hơi cúi đầu, ra vẻ ngượng ngùng.
Tần lão phu nhân vui vẻ, cười nói: "Đêm qua bà còn nghĩ là xảy ra chuyện gì lớn nữa? Hoàng thượng lại còn phái người tới hỏi. Cháu cũng thật là, không biết uống rượu thì uống ít một chút, còn làm hại Tam hoàng tử đặc biệt đi một chuyến!"
Tần Thư Dao nghe vậy mới giật mình thì ra đêm qua không bình yên như nàng tưởng tượng, chỉ là hiện tại Mộ Thiếu Dục và bản thân đều bình yên vô sự, nói như vậy chuyện đêm qua, không có ai điều tra ra được một chút sơ hở gì.
"Chuyện này còn không phải Tam hoàng tử coi trọng Dao nha đầu chúng ta sao, bằng không làm sao có thể mới sáng sớm đã tới đây!" Lại thị cười nói.
Ngô thị nghe xong không biết là nên cao hứng hay nên tức giận, sắc mặt có chút cổ quái, qua nửa ngày mới nói: "Không sai, Dao nha đầu là người có phúc, còn chưa qua cửa, Tam hoàng tử đã nhiệt tình như vậy rồi!"
Người sáng suốt đều nghe được, trong lời nói này có chút ghen tuông với không cam lòng. Chỉ là mọi người đều làm như không nghe thấy.
Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục, sau đó cúi đầu, làm người đầu gỗ.
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao không có gì trở ngại, hơn nữa người Tần gia cũng không có hoài nghi, cũng đứng lên, cáo từ.
Dù sao cũng là hoàng tử, hơn nữa Tần Thư Dao còn chưa qua cửa. Cho nên Tần lão phu nhân cũng không giữ lại, để Tần Thư Dao tự mình tiễn khách.
Tần Thư Dao còn rất hoài nghi chuyện tối hôm qua, nghe được mệnh lệnh của Tần lão phu nhân, vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ đáng yêu.
Đợi đến khi đưa đến cửa, thấy không có người ngoài, Tần Thư Dao mới nhẹ giọng hỏi: "Đêm qua xảy ra chuyện gì?"
Mộ Thiếu Dục nhẹ giọng nói: "Hiện tại đã không có việc gì nữa rồi, sau đó ta còn sẽ tới nữa. Nàng chỉ cần ở trong viện của nàng chờ ta là được!"
Bên trong Tần Thư Dao là độc hoa mê tình, tuy rằng hắn không biết nàng lại trúng độc khi nào, nhưng độc này chỉ có thể để hắn đến giải, thuốc giải không khó khăn, mỗi ngày lấy máu trong tim hắn cũng không khó khăn, dù sao lúc trước cũng đã làm qua rồi, cho dù lại cắt thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn cũng cảm thấy không có gì.
Nghe được lời Mộ Thiếu Dục nói, Tần Thư Dao cảm thấy ấm áp trong lòng, kiếp trước nàng không ngừng vì Hàn Thế Quân bôn ba, sợ hắn ta té từ trên cao xuống. Vì hắn ta mặc kệ làm chuyện gì cũng đều nguyện ý, nhưng cuối cùng vẫn chết thảm.
Kiếp này nàng không trả giá cái gì, cho dù nàng biết Mộ Thiếu Dục không thích nàng, nhưng mà tất cả hành động của hắn, đều làm cho nàng động lòng, làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Sau khi tiễn bước Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao trực tiếp trở về Hinh Hương Viện, sai người canh giữ cửa thật tốt, sau đó hỏi chuyện đêm qua rõ ràng.
Hóa ra sau khi độc Tần Thư Dao phát tác, Mộ Thành Hi cảm thấy không thích hợp. Dù sao Mộ Thành Hi cũng đã từng uống rượu với Tần Thư Dao vài lần, cũng biết tửu lượng của nàng, làm sao có thể chỉ mấy chén mà say được.
Cho nên hắn ngầm sai người theo dõi Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, quả nhiên thấy hành tung của hai người bọn họ có chút quỷ dị. Hắn cũng biết chuyện này nhất định là cạm bẫy của hoàng hậu. Cho nên ra lệnh cho hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương đều luôn chờ ở ngoài tẩm cung Mộ Thiếu Dục, mà Thi Vận giả trang làm Tần Thư Dao đi theo Tĩnh Nguyệt cùng nhau về phủ.