Tần Thư Dao một cô nương chưa lấy chồng, một mình ngồi chung với một nam tử trong một chiếc xe ngựa, nếu bị người biết, còn không bị mắng sao.
Tuy rằng nàng và Mộ Thiếu Dục đã sớm có da thịt thân thiết, nhưng chỗ nên cố kị vẫn nên cố kị.
Gia đinh canh cửa nghe xong, lập tức đi chuẩn bị cho Tần Thư Dao một chiếc xe ngựa. Nàng cũng không lên xe ngựa Mộ Thiếu Dục, mà là cùng với đám người Tĩnh Nguyệt ngồi trên xe ngựa của mình.
Thanh Ngọc thấy mang vẻ mặt nghi hoặc cùng với không hiểu, nói: "Ôi... Tần cô nương, Tam gia còn ở trong xe ngựa chờ đấy ạ!"
Vừa mới nói xong, trong xe ngựa lập tức truyền đến giọng nói mạnh mẽ: "Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi thôi!"
Thanh Ngọc nghe xong cũng không lại dây dưa, lên xe ngựa làm xa phu.
Một đường không nói chuyện.
Mộ Thiếu Dục mang theo Tần Thư Dao ra khỏi kinh thành, đến ngoại ô, chỉ là không phải thôn trang mà nàng đã đi ngày hôm qua, mà đi tới một rừng mai. Một mảnh đất rộng lớn này đều là hoàng cung, sai người trồng cây mai, đợi đến mùa đông là có thể đến ngắm mai nở.bạn đang đọct ruyện tại
Một rừng hoa mai đỏ, tôn lên màu trắng của tuyết, giống như trên trời đất này chỉ có hai màu này mà thôi. Một tươi đẹp khoa trương, một trầm tĩnh thanh nhã, phối hợp với nhau biến thành thanh nhã thoát tục.
Tần Thư Dao xuống xe ngựa, thấy một màn như vậy cũng khiếp sợ không thôi, nàng không biết ngoại ô này lại có cảnh đẹp như vậy. Cảnh này quả thực như Giao Trì trên trời, giống như tiên cảnh trên trời. (Giao Trì nơi ở của Tây Vương Mẫu trong thần thoại)
Mộ Thiếu Dục nhìn thấy trên mặt Tần Thư Dao mang theo khiếp sợ với nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng dần dần cảm thấy ấm áp.
"Bên trong còn có đình, ta đã sai người ở bên trong chuẩn bị thỏa đáng. Nàng đi theo ta!" Nói xong, Mộ Thiếu Dục cầm tay Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao cũng không giãy giụa, ở đây đã ngoại ô, không có người khác, hơn nữa hai người bọn họ cũng có da thịt thân thiết, lại ra vẻ ngượng ngùng thì có vẻ có chút làm ra vẻ.
Đám người Tĩnh Nguyệt cũng thức thời lảng tránh, dù sao chủ tử bọn họ nửa tháng nữa đã thành thân. Hơn nữa lúc trước ở trên đường về, Mộ Thiếu Dục thường xuyên ra vào trong khuê phòng của Tần Thư Dao, cho nên bọn họ cũng coi như không thấy.
Một biển đỏ như lửa, làm cho người ta không rời mắt được. Giữa những cây mai là một dòng suối nhỏ, lúc này đã đóng băng, mà trên dòng suối nhỏ có làm một cây cầu hình vòm nhỏ, có vẻ tinh xảo đáng yêu.
Hoa mai đỏ theo gió bay xuống đến, lọt vào trên mặt băng của dòng suối trắng noãn, hình ảnh hoa mai đỏ hắc ngược lên, hoàn mỹ làm cho dòng suối nhỏ này càng thêm đẹp.
Từ đêm qua đến hôm nay, tâm trạng của Tần Thư Dao đều luôn rất sa sút, sau khi nàng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, lòng của nàng mới dần dần bắt đầu thả lỏng.
Nơi này cảnh đẹp, sợ cũng không phải người thường có thể ngắm được!
"Nơi này tuy lạnh một chút, nhưng đẹp. Chỉ tiếc ban đêm rất lạnh, bằng không ở chỗ này ngắm trăng thì không tồi!" Trong miệng Tần Thư Dao hà ra làn sương trắng, hai tay cũng nhẹ nhàng xoa.
Dòng suối trắng noãn, ảnh trăng tròn trên dòng suối, mặt trên còn có chút mai đỏ, mà trên trời lóe đầy những vì sao, quả thật là một cảnh đẹp hiếm thấy.
"Đợi thành thân, ta sẽ lại mang nàng đến đây!" Mộ Thiếu Dục cầm bàn tay lạnh lẽo của Tần Thư Dao, nhẹ nhàng giúp nàng làm ấm.
Tần Thư Dao nghe xong trong lòng ấm áp, tất cả phiền não, tất cả thương tâm, tất cả bất mãn, đều tan thành mây khói. Lúc này trong lòng nàng lại cảm thấy một chút có lõi, cảm thấy hai người bọn họ chính là một đôi tình nhân yêu nhau, cảm thấy sau khi hai người bọn họ thành thân, sẽ trở thành một đôi vợ chồng ân ái.
Chỉ là ảo giác như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, nàng đã không phải là Tần Thư Dao ngu ngốc của kiếp trước, nàng biết có chút hứa hẹn không phải thật sự có thể làm được, nàng cũng biết nam nhân hứa hẹn, há mồm sẽ đến, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nàng hơi cúi đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Bạch cô nương hẳn là còn ở kinh thành, không biết hiện tại nàng như thế nào nữa?"
Từ ngày Trịnh Anh Anh phản bội Mộ Thiếu Dục,
nàng cũng bắt đầu hoài nghi Bạch Thiển cố ý hại nàng. Mà không phải bởi vì bị bắt bất đắc dĩ.
Xem ra nàng vẫn ngốc giống kiếp trước, có một số việc nàng luôn không nhẫn tâm được, có một số việc nàng luôn ôm ảo tưởng.
Mộ Thiếu Dục không nghĩ tới Tần Thư Dao lại nhanh chuyển sang đề tài khác như vậy, hắn biết bản thân chưa tiến vào trong lòng nàng, chính là hắn sẽ càng thêm nỗ lực, để Tần Thư Dao biết tâm ý của bản thân.
Hắn đưa ra một cái hộp tinh xảo từ trong ống tay áo, sau đó nhẹ giọng nói: "Mặc kệ bọn họ." Hắn cầm cái hộp trong tay đưa tới trước mặt Tần Thư Dao, sau đó mở ra, lại nói: "Ta biết chuyện lần trước làm nàng tức giận, lần này ta tỉ mỉ chuẩn bị cái này, hơn nữa còn để mẫu phi làm một túi lưới hoa mai."
Nói xong Mộ Thiếu Dục mở hộp ra, đó là một đôi khuyên tai hoa mẫu đơn được làm từ Hồng Ngọc, hoa tai dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua, trên sợi dây đỏ còn kèm thêm mấy hạt ngọc châu màu xanh, tinh xảo khéo léo cực kỳ.
Hắn tự tay mang cho Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết nên đưa cho nàng cái gì. Chỉ nhớ tới ngày lễ cập kê nàng mang một đóa hoa mẫu đơn rất đẹp mắt, nên sai người làm cho nàng cái này!"
Giọng điệu và động tác của hắn có chút ngốc, vừa thấy đã biết là lần đầu làm chuyện loại này. Tần Thư Dao nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cũng ấm áp.
Nàng cầm lấy hoa tai nhìn, cười gật đầu nói: "Làm rất đẹp, ta rất thích!"
Mộ Thiếu Dục thấy rốt cuộc Tần Thư Dao cũng nở nụ cười, cũng nở nụ cười theo, chỉ là hắn không quen cười, cười như vậy lại có vẻ có chút cổ quái.
Tần Thư Dao nhìn đẹp mắt, lại kìm lòng không đậu vươn tay nhẹ nhàng mà nhéo ở khóe miệng của hắn: "Ngài không thể cười đẹp mắt một chút được sao!"
Chính là vừa làm động tác này và nói câu kia xong. Nàng bắt đầu có chút hối hận, nàng và Mộ Thiếu Dục thân mật như vậy khi nào, hơn nữa Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh như băng, nói không chừng hoàn toàn chưa từng bị người nhéo qua như vậy.
Mộ Thiếu Dục cũng bởi vì động tác của Tần Thư Dao mà ngẩn người, từ khi hắn hiểu biết cho đến nay, không có người dám nhéo hắn như vậy. Nhưng khi hắn cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của Tần Thư Dao, lại không có một chút buồn bực, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.
Chính là từ nhỏ hắn đã thành thói quen giấu tâm sự đi, cho nên dù vui vẻ cũng sẽ không để lộ ra.
Tần Thư Dao thấy hắn vẫn bộ mặt than, chỉ có thể bĩu môi, cười đi về phía trước.
Trên đường đều có không ít tuyết.
Kiếp trước Tần Thư Dao là một tiểu thư khuê các, chuyện gì đều dựa theo nữ giới mà làm, chưa từng làm chuyện gì khác người. Sau khi sống lại, nàng cảm thấy nhân sinh không cần nhiều trói buộc như vậy, không bằng sống một cách thoải mái.
Hơn nữa nơi này cũng chỉ có hai người Mộ Thiếu Dục và nàng, cho nên nàng phá bỏ lớp ngụy trang ngày thường. Ngồi trên mặt đất, nhặt tuyết trắng trên đất lên, chạy chậm tới trên cầu nhỏ, sau đó cười ném từ phía trên xuống.
Chỉ tiếc sức của Tần Thư Dao không đủ lớn, ném xuống như vậy, không tạo ra một chút vết nứt nào. Nàng cười nhìn bóng của mình dưới lớp băng, tuy rằng gió lạnh thổi tóc nàng rối loạn, làm mũi nàng đỏ ửng. Nhưng nàng lại cảm thấy rất vui vẻ.