Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Hiến Nghệ Xảy Ra Sai Sót.


trước sau

Tần Thư Dao thay xiêm y xong, đi vào bên trong hoa viên, nhạc nhẹ nhàng tấu lên, mà nàng cũng theo âm nhạc nhẹ nhàng múa lên, khi thì như một con hồ điệp đang tung tăng bay nhảy, khi thì lại như một con phượng hoàng lộng lẫy, làm cho người ta trầm mê trong đó.

Bộ vũ y trên người Tần Thư Dao không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, Ngô thị cùng Tần Tuyết Như ngồi ở một bên cau mày, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ may quá tốt? Cho nên mới không có xuất hiện việc như bọn họ dự tính?

Cuối cùng là xoay tròn tuyệt đẹp, Tần Thư Dao theo âm nhạc nhẹ nhàng xoay tròn, nhưng vào lúc này dưới đài có một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, trái tim nàng khẽ cứng lại, lại quên bản thân còn đang múa, đã quên mọi người xung quanh, trong mắt chỉ có người kia.

Âm nhạc đã từ từ dừng lại,nhưng Tần Thư Dao vẫn không ngừng xoay tròn, dường như nàng đã không thể khống chế được bản thân. Cuối cùng có lẽ là vì xoay tròn quá nhanh, có lẽ là vì đã sớm phân tâm, chân trái va chân phải, Tần Thư Dao ngã xuống đất.

Lúc này dưới đài cũng khẽ vang lên một trận ồn ào, trưởng công chúa Hoa Phượng cũng hơi hơi nhíu mày.

Lúc này Tần Thư Dao vẫn còn chưa khôi phục lại bình tĩnh, hai tròng mắt của nàng đã ẩn chứa nước mắt, nàng ngã xuống đất, nhưng hai tròng mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia.

Làm tất cả mọi người cũng bắt đầu tò mò, Tần Thư Dao cắn đôi môi đứng lên, nàng tuyệt đối sẽ không lại rơi lệ vì nam nhân kia, nàng muốn để cho nam nhân kia trọn đời không xoay chuyển được mình.

Tần Thư Dao không để cho giọt nước mắt trong mắt rơi xuống, nàng nỗ lực kiềm chế oán hận cùng thương tâm trong lòng, cúi người thi lễ với trưởng công chúa Hoa Phượng, sau đó mới bước đi tới bên người Tần lão phu nhân.

Hàn Thế Quân! Nàng lại gặp hắn ta trước hai năm, nàng đến nay đều còn nhớ rõ kiếp trước lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Hàn Thế Quân. Nhưng kiếp này tất cả đều thay đổi, nàng lại gặp hắn trước hai năm. Xem ra Hàn Thế Quân vì có thể ngồi lên vị trí Hầu gia, từ nhỏ đã bắt đầu nỗ lực phấn đấu không ngừng.

Chính là kiếp này Tần Thư Dao tuyệt sẽ không để cho Hàn Thế Quân lên làm Hầu gia, nàng muốn làm cho cả Hàn gia đều sụp đổ, nàng muốn cho bọn hắn đền lại gấp bội lần những ủy khuất tủi nhục mà nàng đã chịu đựng khi còn ở Hầu gia.

Điệu múa này Tần Thư Dao múa rất đẹp, đẹp giống như là một Phượng Hoàng cao quý du ngoạn nhân gian. Nàng không có bởi vì cú ngã kia mà để trưởng công chúa Hoa Phượng chán ghét nàng, ngược lại còn thêm vài phần thưởng thức.

Tiết mục kế tiếp, Tần Thư Dao đều không có hứng thú xem, ánh mắt của nàng luôn luôn đuổi theo Hàn Thế Quân, nàng thấy bộ dạng đê hèn của Hàn Thế Quân khi nói chuyện với đám người Mộ Thiếu Dục. Trong lòng nàng cười lạnh, sao kiếp trước nàng lại không phát hiện, Hàn Thế Quân là một người vì quyền thế, cái gì cũng nguyện ý làm. Nàng còn ngu ngốc cho rằng Hàn Thế Quân yêu bản thân.

Tần Tuyết Như biểu diễn đánh đàn, tiếng đàn nàng ta đàn cũng tao nhã êm tai, trưởng công chúa Hoa Phượng nghe xong sau cũng khen ngợi vài câu.

Sau khi tất cả các tiết mục đều biểu diễn xong, trên mặt của trưởng công chúa Hoa Phượng lộ ra một chút mệt mỏi, bà nhìn một đám thiếu nam thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Tuy rằng vừa rồi Dao Nhi múa có một chút sai sót, nhưng bởi vì một chút sai sót kia, mà làm cho người ta cảm nhận được Phượng Hoàng ngã xuống thế gian."

Điệu múa này vốn là nữ tử thanh lâu tạo ra, sở dĩ gọi là điệu múa Phi Phượng, đó là bởi vì nữ tử kia hi vọng có thể thoát khỏi thanh lâu, có thể giống như Phượng Hoàng thuần khiết cao ngạo, nhưng loại nữ tử có thân phận này thì làm sao có thể biến thành Phượng Hoàng được.

Vừa rồi khi Tần Thư Dao múa đến đoạn cuối thì trong mắt lại hiện ra nồng đậm bi thương cùng oán hận, tấ cả đều rơi vào trong mắt trưởng công chúa Hoa Phượng, lại cảm thấy cùng nữ tử kia cực kỳ tương tự, cho nên bà mới có ấn tượng sâu.

Tần Thư Dao vẫn còn đắm chìm trong bi thương cùng oán hận, bỗng nhiên nghe được trưởng công chúa Hoa Phượng tán thưởng nàng thì hơi sửng sốt.

Mà kế tiếp chính là trưởng công chúa Hoa Phượng tuyên bố học trò được thu nhận
năm nay, bà đứng lên nhìn lướt qua người ở đây, cuối cùng nhìn Tần Thư Dao nói: "Bắt đầu từ ngày mai Dao Nhi đến trong phủ bản cung đi."

Nghe vậy tất cả mọi người sửng sốt, dù sao vừa rồi Tần Thư Dao múa có sai sót, mà Tần Thư Dao chưa hề nghĩ tới muốn vào phủ công chúa, hiện tại nghe xong nồng đậm bi thương trong lòng kia bị quét đi một ít, lúc trước nàng luôn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc.

Hiện tại trưởng công chúa Hoa Phượng chính là chỗ dựa vững chắc cho nàng.

Cho nên Tần Thư Dao áp chế toàn bộ oán hận cùng bi thương trong lòng xuống dưới đáy lòng, sau đó đứng lên nhẹ giọng tạ ơn nói: "Đa tạ trưởng công chúa ưu ái!"

Trưởng công chúa Hoa Phượng thấy trên mặt Tần Thư Dao vẫn bình thương như trước, không có bởi vậy mà lộ ra vui mừng cùng kiêu ngạo, trong lòng càng thích. Bà hơi hơi vuốt cằm nói: "Bản cung có chút mệt mỏi, các ngươi tùy ý đi." Liền đứng lên mang theo một đám thị nữ rời đi.

Mọi người đều thật không ngờ, tối nay Tần Thư Dao phát huy thất thường như thế mà có thể được công chúa Hoa Phượng ưu ái. Tần Tuyết Như nghe được tin tức này càng tức giận không thôi, nàng ta hung hăng nắm chặt nắm tay, ngay cả móng tay đâm vào da thịt cũng không phát giác.

Sau khi trưởng công chúa Hoa Phượng đi rồi, không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Năm nay là Tần Thư Dao đoạt giải quán quân, tuy rằng rất nhiều người không phục, nhưng vẫn có rất nhiều người đi đến trước mặt Tần Thư Dao, muốn làm quen với nàng.

Tính tình Tần Thư thanh lãnh (trong trẻo mà lạnh lùng), chỉ tùy ý hàn huyên vài câu, liền tìm cách bỏ lại đám người này, tránh ở một góc yên tĩnh. Lẳng lặng nhìn Hàn Thế Quân cách đó không xa đang lấy lòng vài vị hoàng tử.

Lúc này Hàn Thế Quân vẫn là thứ tử (con vợ kế) tam phòng như trước, còn bị tam phòng ức hiếp. Nhưng qua hai năm tới đây, sau khi Hàn Thế Quân gặp Tần Thư Dao, hết thảy đều có thay đổi. Nhất là sau khi Hàn Thế Quân cưới Tần Thư Dao, địa vị hắn ở Hàn gia biến hóa rất lớn, nhất là năm thứ hai Tần Thư Dao gả cho Hàn Thế Quân, con trai trưởng duy nhất của đại phòng Hàn gia bệnh chết. Chuyện ngoài ý muốn này vừa khéo cấp cho Hàn Thế Quân một cơ hội tốt, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Tần Thư Dao, rốt cuộc Hàn Thế Quân được đại phòng tán thành, sau đó được nhận làm con nuôi, cuối cùng ngồi trên vị trí Hầu gia.

Hiện tại Hàn Thế Quân vẫn là một thứ tử có thân phận đê hèn, hắn còn đang cố gắng làm quen với đám quý tộc như trước, chính là đám quý tộc này đều chướng mắt hắn.

Tần Thư Dao hơi híp hai mắt, sau đó hái được một đóa hoa mẫu đơn tươi đẹp, bước đi về phía Hàn Thế Quân.

Kiếp này nàng muốn để cho Hàn Thế Quân vĩnh không xoay người được, đều vĩnh viễn sống hèn mọn, muốn hắn vĩnh viễn đều phải ngước lên nhìn nàng, muốn hắn cả một đời này đều bị nàng giẫm lên.

Lúc này Hàn Thế Quân đang lấy lòng tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục, chính là tính tình của Mộ Thiếu Dục thanh lãnh (trong trẻo mà lạnh lùng, lại có chút không coi ai ra gì, chỉ cảm thấy Hàn Thế Quân trước mắt thật đáng ghét, đang định xoay người rời đi, lại nhìn khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch lên đi tới nơi này.

Dung nhan diễm lệ, tươi cười như vậy, khiến cho Mộ Thiếu Dục có chút sững sờ, cũng quên xoay người rời đi, mà là thẳng lặng nhìn nàng.

Mà Hàn Thế Quân một bên chỉ cho rằng học thức của bản thân đã được Mộ Thiếu Dục tán thưởng, một mặt hưng phấn, càng thêm thao thao bất tuyệt, cũng quên chú ý người phía sau

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện