Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Phá Hỏng Cuộc Hẹn Lén Lút Gặp Mặt Của Mộ Thiếu Dục


trước sau



"Nàng không sao chứ?"

Tần Thư Dao nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Thật may là có đám người Tuyết Ảnh, nếu không ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải!"

Ai ngờ, Mộ Thiếu Dục nghe vậy lại hơi nhíu mày một cái, sau đó nói: "Dù sao đám người Tuyết Ảnh cũng là người của Ngũ đệ, sau này cuối cùng nàng cũng phải gả cho ta, nếu lại dùng người của hắn, sợ cũng không thích hợp. Không bằng hai ngày nữa ta liền cho nàng lựa chọn mấy nữ tử có võ công cao cường làm nha hoàn thiếp thân, nàng cảm thấy được không?"

Tần Thư Dao khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Mấy người bọn họ tuy là người Ngũ hoàng tử, tuy nhiên bọn họ cũng coi như trung thành và tận tâm với ta, huống chi ta đã sớm thành thói quen có bọn họ, đổi lại người ta cũng sợ không quen!"

Tính tình của đám người Tuyết Ảnh cũng không tệ, hơn nữa phục vụ cũng cực kỳ chu đáo. Nàng cũng biết Mộ Thiếu Dục tìm người cũng không khác biệt, tuy nhiên luôn cảm thấy vấn đề lớn nhỏ này không cần thiết lắm.

Ai ngờ, sau khi Mộ Thiếu Dục nghe vậy, sắc mặt lại thay đổi.

"Cuối cùng ta và nàng sẽ thành hôn, đến lúc đó cũng bị người khác nói. Sao không trước hết đổi người, nàng cũng có thể sớm một chút thích ứng!"

Tần Thư Dao luôn không thích có người can thiệp vào chuyện của nàng, ngay cả nàng và Mộ Thiếu Dục có hôn ước, ngay cả trong lòng nàng cũng có mấy phần tình ý với Mộ Thiếu Dục, nhưng cũng không thích hắn như vậy.

"Không cần. Huống chi, ta chỉ gả cho ngươi làm thiếp thôi."

Mộ Thiếu Dục thấy sắc mặt Tần Thư Dao thay đổi, cũng biết nhiều lời vô ích, chẳng qua là cảm giác trong lòng khó chịu.

Cuối cùng hai người tan rã trong không vui.

Ngày hôm sau, Tuyết Ảnh giao thư của Mộ Thành Hi cho Tần Thư Dao.

Nội dung trong thư cũng chỉ là để cho Tần Thư Dao đi Túy Tiên Lâu tụ họp một chút, làm như vậy chỉ biểu đạt áy náy mà thôi, chẳng qua là trong thư lại viết rõ, chỉ cần một mình Tần Thư Dao tới.

Tần Thư Dao suy nghĩ hôm qua Tần Khả Cầm cũng bị một chút kinh sợ, hôm nay liền để cho nàng ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt. Hơn nữa nàng và Mộ Thành Hi cũng là đồng bạn trên phương diện làm ăn hợp tác, có lẽ lâu rồi nàng chưa hỏi đến việc buôn bán của Vọng Hương Lâu.

Túy Tiên Lâu, nhã gian.

Mộ Thành Hi cũng đã sớm ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, nhìn thấy Tần Thư Dao đi vào, lập tức đứng lên, lại cho nàng rót một ly trà, mới lệnh cho tất cả những người không có nhiệm vụ lui ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong gian phòng trang nhã cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tần Thư Dao vốn đang cho rằng sẽ có những người khác, lại không nghĩ rằng cuối cùng chỉ có một mình Mộ Thành Hi, nàng có chút khó chịu khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử cần gì khách khí như vậy, ta cho rằng còn có những người khác ở đây. Chẳng qua là không biết, hôm nay Ngũ hoàng tử tới tìm ta là có chuyện gì? Hẳn không phải là xin lỗi đơn giản!"

Dù sao chuyện tình hôm qua cũng không phải Mộ Thành Hi mong muốn, hơn nữa hôm qua cũng không chỉ một mình nàng bị hại, còn có mấy người còn nghiêm trọng hơn nàng.

Mộ Thành Hi thoải mái cười một tiếng, tay nâng ly trà uống một hơi cạn sạch, sau đó mới chậm rãi nói: "Tần cô nương quả nhiên thông minh lanh lợi, hôm nay ta tìm nàng tới quả thật có chuyện, chẳng qua là không biết Tần cô nương có nguyện ý giúp chuyện này hay không!"

Tần Thư Dao hơi kinh hãi, sau đó mới bật cười nói: "Ngũ hoàng tử nói đùa, ngài là hoàng tử cao quý, lại có chuyện gì không làm được đâu!"

"Tần cô nương nói đùa, chuyện này thật đúng là ta làm không được. Chỉ hy vọng Tần cô nương có thể giúp một chuyện."

Tần Thư Dao có chút kinh ngạc: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lúc này Mộ Thành Hi lấy một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tần Thư Dao: "Ta có chút không tiện, nàng có thể giúp ta đưa phong thư này hay không!"

Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn Mộ Thành Hi, không hiểu vì sao hắn phải để cho nàng đưa, dù sao bên cạnh hắn cũng có không ít thân tín, chỉ một là một phong thư, hà cớ gì phải làm lớn chuyện như vậy.

Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao nghi ngờ, cười nói: "Nàng chỉ cần đưa thư đến ngôi miếu đổ nát thành Nam là được!"

Tần Thư Dao nghe vậy trong bụng chấn động, ngôi miếu đổ nát thành Nam. Cái chỗ này mặc dù nàng không quen thuộc, tuy nhiên nó cũng không xa lạ gì, ban đầu cũng có một người xa lạ gọi nàng đưa thư.

Lúc này trái tim của nàng giống như nhảy tới cổ họng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Mộ Thành Hi, mà Mộ Thành Hi lại tựa như không nhìn ra Tần Thư Dao khác thường, chẳng qua là cúi đầu cầm ly trà lên uống một hớp.

Đợi sau khi đặt ly trà xuống, quả nhiên thấy Tần Thư Dao đã cầm phong thư lên.

"Chỉ cần vào buổi trưa ngày mai nàng đưa qua là được!"

Tần Thư Dao như có trăm ngàn lời nói, nhưng lúc này lại cũng ngăn ở trong cổ họng, nàng nói không ra, cũng không biết nên hỏi như thế nào.

"Ngươi là ai?"

Qua một lát, nàng mới si ngốc nói một câu!

Mộ Thành Hi hơi sửng sờ, ngay sau đó lại cười nói: "Hôm qua Tần cô nương sợ đến mức
không tỉnh táo nhỉ, nàng đừng lo lắng, tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào."

Tần Thư Dao biết câu nói vừa rồi của mình có chút đột ngột, nhưng lúc này nàng muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể cất phong thư đi. Chẳng qua là kế tiếp trong đầu của nàng đều là một mảnh hỗn loạn.

Cuối cùng nàng không biết mình về Tần phủ như thế nào, càng không biết hôm nay nói gì với Mộ Thành Hi. Chỉ là thư trong tay càng nắm càng chặt, cho đến khi trở lại Hinh Hương Viện, mới xua mọi người đi.

Nàng si ngốc nhìn phong thư trong tay, trong óc có một vạn âm thanh bảo nàng mở ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được.

Bởi vì Mộ Thành Hi nói, ngày mai nàng sẽ thấy người nhận thư, như vậy tất cả bí ẩn, sẽ phải phơi bày ra ngoài sáng.

Một đêm này, Tần Thư Dao khó tránh khỏi trằn trọc, trong lòng như có một vạn con kiến đang gặm cắn.

Đến ngày hôm sau, Tần Thư Dao dùng bữa trưa sớm một chút, liền tùy tiện tìm một lý do, tìm xe ngựa mang theo đám người Tuyết Ảnh ra khỏi phủ.

Ngôi miếu đổ nát ở ngoài cửa thành không tính là quá xa, cho nên chỉ cần đi nửa canh giờ cũng đã đến.

Chỉ là bọn họ không lập tức đi vào ngôi miếu đổ nát, mà là ở phía xa nhìn một chút trước, cái ngôi miếu đổ nát này nàng cũng đã từng tới hai lần, tất nhiên là có chút quen thuộc, cho nên nàng tìm được địa phương cực kỳ bí mật.

Nàng muốn biết rốt cuộc là người nào nhận thư, người nọ là ai.

Chờ giây lát, lại thấy đến một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trong mắt của nàng, Tần Thư Dao hơi ngẩn ra. Cảnh tượng sau đó càng làm cho Tần Thư Dao thêm khiếp sợ, mà đám người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tất cả trong ngôi miếu đổ nát.

Trong miếu đổ nát, Mộ Thiếu Dục mặc một thân áo bào màu đen thêu hoa văn mây bay, trên đầu chỉ đơn giản dùng một bạch ngọc quan buộc tóc. Mà đứng đối diện hắn chính là Trịnh Anh Anh.

Bởi vì Tần Thư Dao đứng cực xa, cho nên hoàn toàn nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng mà nhất cử nhất động của bọn họ, lại có thể nhìn rõ ràng.

Đầu tiên là nàng thấy được Trịnh Anh Anh khóc sướt mướt, sau đó liền thấy nàng lao vào trong ngực Mộ Thiếu Dục, mà Mộ Thiếu Dục không có đẩy Trịnh Anh Anh ra, ngược lại còn ôm nàng. Chỉ chốc lát sau, Trịnh Anh Anh liền ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn. Mộ Thiếu Dục cũng không có đẩy ra, mà dường như đang đáp lại!

Tần Thư Dao chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, người nam tử từng hàng đêm đi đến trong phòng nàng, nói với nỗi khổ tương tư. Lúc này lại cùng ôm ấp với một nữ tử khác, nàng chỉ cảm giác mình giống như là một kẻ ngu, bị người chơi đùa.

Nàng tự giễu cười cười, khó trách Mộ Thành Hi bắt nàng phải đưa thư, nghĩ đến đã sớm biết hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh ở chỗ này vụng trộm. Chỉ tự trách mình quá ngu, cho dù biết rất rõ ràng ngay cả Mộ Thiếu Dục cưới ba nữ nhân, mà mấy tháng cũng chưa từng gặp nhau, cho nên cũng còn tin tưởng lời nói dối của hắn.

Chợt nàng đứng thẳng người, đi về phía ngôi miếu đổ nát. Đã đưa thư, như vậy Mộ Thiếu Dục cũng đang đợi thư đi.

Đám người Tuyết Ảnh nhìn bộ dạng này của Tần Thư Dao, mặc dù cũng muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng ba người bọn họ chỉ có thể theo sát thật chặt ở sau lưng Tần Thư Dao.

Có lẽ người trong ngôi miếu đổ nát quá chú tâm, có lẽ là bọn họ đã đến thời gian tình thâm ý trọng. Cho nên bọn họ hoàn toàn không nhận ra được lúc này vẫn còn có một người đi về phía bọn họ.

Cho đến khi Tần Thư Dao đi vào trong miếu đổ nát, Mộ Thiếu Dục mới kinh ngạc đẩy Trịnh Anh Anh ra, sau khi quay đầu lại thấy người trước mắt là Tần Thư Dao, càng thêm kinh hoảng không thôi.

Trên mặt Trịnh Anh Anh một mảnh đỏ ửng, sau khi nhìn thấy Tần Thư Dao, cũng là gương mặt hoảng sợ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Gương mặt Tần Thư Dao tái nhợt, nàng cười mình ngu, kiếp trước đã bị một người nam tử lừa gạt chết thảm, kiếp này lại vẫn không biết hối cải, lại vẫn sẽ tin tưởng lời nói ngon ngọt của nam nhân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện