Quả thật một ngày này cực kỳ nhàm chán, Mộ Thiếu Dục xin nghỉ một ngày, sau khi đưa Tần Thư Dao đi một vòng khắp nơi, liền trở về thư phòng của mình. Mà Bạch Thiển vẫn dính Tần Thư Dao, ước gì để Tần Thư Dao dời đến chỗ nàng ở.
"Dao tỷ tỷ, giống như muội vừa xuất cung vậy. Trong cung này buồn chết, không phải là nương nương chính là công chúa. Lần trước muội đi dạo Ngự Hoa Viên, không cẩn thận đắc tội Bát công chúa, hiện tại muội cũng không dám ra ngoài luôn rồi!"
Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa cũng đối đầu, nghe Bạch Thiển đắc tội Mộ Phương Hoa, thì cười hỏi: "Sao lại đắc tội nàng?"
"Muội lấy một cái con rắn nhỏ đặt ở trên người của nàng..."
"..."
Tần Thư Dao cảm thấy không nói gì được, cũng khó trách Mộ Phương Hoa không dám tới ầm ĩ, Bạch Thiển là người Nam Tĩnh, độc vật gì mà chưa từng thấy qua, những thứ đó đều dám bắt.
Bạch Thiển ủ rũ cúi đầu nói: "Chỉ là sau lần đó, muội liền bị Dục ca ca cấm túc. Chỉ là phụ thân của muội cũng chưa từng đến xem muội, muội cũng không hiểu vì sao ông thế nào cũng muốn gả muội cho Dục ca ca. Thật ra thì tình cảm của muội với Dục ca ca không phải là yêu, chẳng qua là giống như tình cảm huynh trưởng."
Hai người Bạch Tu Sinh và Liêu Phong giống như biến mất ở kinh thành, từ sau ngày đó, Mộ Thiếu Dục cũng chưa từng thấy lần nữa.
Tần Thư Dao không hiểu vì sao Bạch Tu Sinh làm như thế, nhưng cũng biết dã tâm Bạch Tu Sinh cực lớn, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà rời đi, sau này khẳng định sẽ còn xuất hiện. Nói không chừng bây giờ đang giúp hoàng hậu làm chuyện không muốn người biết
"Hai ngày nữa, ta xuất cung một chuyến. Không bằng đến lúc đó muội theo ta cùng đi!"
Tính tình Bạch Thiển trời sanh hồn nhiên, Tần Thư Dao cũng không nỡ nhìn nàng bị giam ở chỗ này không thể đi ra ngoài.
"Có thật không?" Bạch Thiển nghe vậy vui mừng hét lớn: "Thật sự là quá tốt, muội phải đi làm một cái danh sách, ngày mai nhất định phải đi dạo một vòng. Muội tới kinh thành lâu như vậy còn chưa từng đi dạo!"
Nói xong Bạch Thiển liền giống như đứa bé, chạy đến trước bàn đọc sách, bắt đầu liệt kê ra những vật phẩm cần mua.
Đêm đó, Mộ Thiếu Dục vẫn ở trong phòng Tần Thư Dao. Ngược lại Tần Thư Dao một chút cũng không ngoài ý muốn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thư Dao liền rời giường. Chỉ vì hoàng hậu bảo mỗi ngày nàng phải đi thỉnh an, vốn nàng cũng chỉ là trắc phi của Mộ Thiếu Dục, hoàn toàn không cần mỗi ngày đều đi, ngay cả Bạch Thiển cũng không cần mỗi ngày đều đi.
Đây rõ ràng là làm khó Tần Thư Dao.
Chẳng qua là Tần Thư Dao cũng không quan tâm, dậy thật sớm, trước bảo Thi Vận chuẩn bị cho nàng một chút điểm tâm, dùng qua điểm tâm với Mộ Thiếu Dục xong, mới đi cung Tê Phượng.
Kiếp trước, bởi vì Thái phu nhân xoi mói, mỗi ngày ngủ muộn cũng không phải ít, mà Thái phu nhân lại thức dậy sớm, cho nên mỗi ngày Tần Thư Dao đều thức dậy đặc biệt sớm.
Điểm này ngược lại một chút cũng không làm khó được nàng. Mà Mộ Thiếu Dục cũng quen dậy sớm luyện kiếm, sau đó sẽ lên triều. Cho nên ngược lại hai người lại dậy sớm giống nhau, khi Tần Thư Dao rửa mặt trang điểm, Mộ Thiếu Dục liền đi luyện kiếm. Đợi Mộ Thiếu Dục kiếm luyện xong, cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó hai người cùng đi, khi đến Ngự Hoa Viên thì tách ra.
Người ngoài nhìn vào, thấy hai người rất ân ái, nếu Tần Thư Dao là một chính phi, như vậy người đời sẽ hâm mộ bọn họ vợ chồng hòa hợp. Chẳng qua Tần Thư Dao chỉ là trắc phi, để Mộ Thiếu Dục một người luôn lạnh lùng sủng ái như thế, cung nhân phía dưới cũng không khỏi bắt đầu thì thầm. Chẳng qua đây cũng là chuyện sau này.
Hôm nay, ngược lại hoàng hậu không gây làm khó, chẳng qua là để Tần Thư Dao đợi bên ngoài nửa canh giờ, sau đó mới để cho nàng vào cung. Lúc này nàng mới phát hiện, thì ra là những cung phi khác cũng sẽ không đến quá sớm. Xem ra ngày mai nàng cũng có thể len lén lười.
Sau khi thỉnh an xong, Tần Thư Dao liền mang người đi về cung Vĩnh Phúc, chẳng qua là khi đi tới Ngự Hoa Viên, liền nghe được có người gọi tên của nàng, nàng quay đầu lại nhìn, lại thấy người gọi là cung nữ bên cạnh Hiền phi.
Hôm qua, tuy Hiền phi cho nàng bao tiền lì xì, nhưng cũng nhắc nhở mấy câu. Nghĩ đến chắc người làm mẹ này cũng không muốn nhi tử của mình bị nữ tử mê hoặc đây mà
Linh Lung khom người chào, sau đó cười nói: "Tần trắc phi, Hiền phi nương nương hỏi ngài có rảnh không. Nếu rảnh, thì mời Tần trắc phi đi qua ngồi một chút!"
Hiền phi mới là mẫu thân ruột
thịt của Mộ Thiếu Dục, cũng mới là chủ mẫu chân chính của Tần Thư Dao. Cho nên đương nhiên Tần Thư Dao không thể chậm trễ.
"Làm phiền cô cô dẫn đường."
Linh Lung vội vàng nói: "Tần trắc phi không cần khách khí như thế, nô tỳ chỉ là hạ nhân, gọi nô tỳ Linh Lung là được!"
Tần Thư Dao khẽ vuốt cằm, Linh Lung cũng không nhiều lời, liền đi ở phía trước dẫn đường.
Chỗ ở của Hiền phi ngược lại yên tĩnh vô cùng, mặc dù bố trí bên trong không xa hoa như hoàng hậu, nhưng cũng trang nhã vô cùng.
Chỉ thấy Hiền phi búi tóc cao kế, mặc một thân váy dài màu đỏ tía thêu hoa mẫu đơn, có vẻ ung dung mà lộng lẫy. Nàng hơi ngước mắt, khóe miệng mỉm cười.
Tần Thư Dao cúi người thi lễ, ôn nhu nói: "Hiền phi nương nương cát tường!"
Hiền phi cẩn thận quan sát Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy dáng dấp nàng quả thật tuyệt sắc, chỉ là nhi tử của mình cũng không phải chưa từng thấy mỹ nhân, trong ngày thường cũng không thấy hắn để ý người nào. Không nghĩ tới lại coi trọng cô nương như vậy, nếu không phải hoàng hậu chọn, bà cũng thích, nhưng mà hết lần này tới lần khác đều là hoàng hậu chọn. Cũng không biết có phải nàng và hoàng hậu là cùng phe hay không.
Tần Thư Dao khuỵu gối, chỉ cảm thấy hai chân đã bắt đầu ê ẩm, nhưng mà Hiền phi vẫn không muốn để cho mình đứng lên. Nàng biết mình nhất định là không được Hiền phi thích, nếu không có hoàng hậu phá hỏng, có lẽ Mộ Thiếu Dục cưới sẽ là nữ nhi Trịnh gia, mà không phải những nữ tử các nàng và không phải bất hòa với Trịnh gia.
Rốt cuộc khi Tần Thư Dao sắp kiên trì không nổi nữa, Hiền phi lại phất phất tay: "Đứng lên đi!"
Lúc này Tần Thư Dao mới đứng lên, chẳng qua là hai chân đã bắt đầu như nhũn ra, nếu không phải mình cố nén, sợ đã sớm ngã nhào trên đất rồi.
"Bổn cung gọi con tới, cũng không phải là vì chuyện gì khác. Chẳng qua là trong phòng Dục Nhi, cũng không có tri kỉ. Mặc dù Bạch chính phi nhìn qua ôn nhu hiền huệ, nhưng lại như đứa bé, cho nên mới bắt rắn đi hù dọa Bát công chúa, về phần Phương trắc phi và Đinh trắc phi, một tâm cơ quá sâu, một quá mức cứng nhắc. Cũng không phải là tốt!"
Tần Thư Dao nghe vậy hơi ngẩn ra, nếu thật sự đơn giản như vậy, thì mới vừa rồi Hiền phi cần gì phải cố ý làm nàng khó chịu. Chẳng lẽ đây là đang cảnh cáo nàng?
"Thiếp thân hiểu."
Thân phận địa vị của bọn họ cách quá xa, cho nên Tần Thư Dao vẫn luôn duy trì cung kính và không mất phong cách quý phái.
Hiền phi thấy bộ dáng này của nàng, cũng khẽ gật đầu, lại nói: "Tính tình Dục Nhi lạnh nhạt, trong ngày thường cũng không biết quan tâm mình. Bổn cung nhìn thấy nó để ý đến con như vậy, nhưng ngàn lần con đừng vì vậy mà làm rối loạn quy củ trong cung!"
Tần Thư Dao không hiểu rốt cuộc Hiền phi thích mình hay chán ghét mình, chẳng qua là nàng vẫn luôn duy trì cung kính và thành thực. Tất nhiên Hiền phi cũng sẽ tìm không ra một tật xấu nào.
Sau khi nói mấy câu kia xong, ngược lại Hiền phi cực kỳ hài lòng Tần Thư Dao, cho nên cũng không cố ý gây khó dễ nàng, bảo nàng trở về.
Mặc dù Tần Thư Dao đoán không ra rốt cuộc Hiền phi thích hay không thích nàng, nhưng mà cũng thấy rõ tính tình của bà cũng có chút trong trẻo lạnh lùng, thật ra thì cũng có mấy phần tương tự Mộ Thiếu Dục.
Sau khi trở lại cung Vĩnh Phúc, Mộ Thiếu Dục đã sớm chờ ở trong phòng, nhìn thấy nàng trở lại, liền để quyển sách trên tay xuống, đứng lên nói: "Đi cung Cầm Huyền?"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, cười nói: "Hiền phi để cho thiếp thân chú ý chăm sóc ngài!"
Mộ Thiếu Dục ra hiệu cho mấy nha hoàn bên cạnh, mọi người lập tức lui xuống, sau đó ôm Tần Thư Dao vào trong ngực của mình, cười nói: "Nàng sợ sao?"