Lúc này đã là giữa hè, trong cung điện Hiền phi đủ loại hoa, trong sân bươm bướm vờn quanh, cũng là một cảnh đẹp.
Tần Thư Dao cúi đầu uống một ngụm trà, chỉ cảm thấy nhuận hầu, nàng cười nói: "Trà chỗ nương nương quả nhiên ngon."
"Nếu ngươi thích, sau này thường tới đây, dù sao chỗ của bổn cung cũng lạnh lẽo buồn tẻ!"
Tần Thư Dao biết muốn đứng vững chân ở trong cung này, nhất định phải tìm
một người có thể dựa vào. Mà Hiền phi là lựa chọn tốt nhất.
Hiền
phi nhìn Tần Thư Dao, lại nói: "Chẳng qua là, mặc dù bổn cung đáp ứng
ngươi những chuyện kia, ngươi cũng không thể được cưng chìu mà kiêu, làm ra chuyện gây bất lợi cho Dục Nhi!"
Đương nhiên Tần Thư Dao hiểu ý tứ trong lời nói của Hiền phi, đang định gật đầu, lại nghe thấy Hiền
phi nhẹ giọng nói tiếp: "Nha đầu Trịnh gia kia vẫn chưa từ bỏ ý định với Dục Nhi. Hiện tại Phương thị đi, bên người Dục Nhi cũng ít đi một
người, để cho Anh Anh và ngươi cùng chăm sóc cho Dục Nhi cũng không
tồi!"
Thì ra là thế, Hiền phi muốn gả Trịnh Anh Anh cho Mộ Thiếu
Dục làm trắc phi. Như vậy gì mà chính phi, gì mà sinh con trai được Hiền phi nói lúc nãy. Đều là chó má, những chuyện đó đều là giữ lại cho
Trịnh Anh Anh. Ở trong mắt Hiền phi, Trịnh Anh Anh mới là sự lựa chọn
tốt nhất để làm chính phi!
Chẳng biết tại sao trong lòng Tần Thư Dao giống như có tảng đá ngàn cân đè lên, không thở nổi, rất khó chịu.
Kế tiếp, Tần Thư Dao vẫn luôn cố gắng để tinh thần được tỉnh táo, mới miễn cưỡng nói thêm mấy câu với Hiền phi.
Khi trở lại cung Vĩnh Phúc, vừa hay nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đang luyện kiếm ở trong sân, Mộ Thiếu Dục thấy nàng trở lại, lập tức buông kiếm, cầm khăn lên lau mồ hôi trên mặt, đi tới trước mặt nàng nói: "Mẫu phi nói gì với nàng?"
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy mắc nghẹn ở trong ngực rất khó
chịu, nàng muốn lộ ra một chút ý cười, tuy nhiên lại phát hiện mình hoàn toàn không cười nổi, cuối cùng chẳng qua là quái gở nói: "Hiền phi
nương nương nói, muốn gả Anh Anh cho ngươi làm chính phi!" Nói xong liền trở về gian phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, tự mình buồn bực ở
trong phòng.
Chẳng qua là một lát sau, cửa phòng bị mở ra.
Mộ Thiếu Dục đi tới mép giường, thấy Tần Thư Dao ôm chăn, giống như đứa bé đang giận dỗi, trong lòng buồn cười không thôi. Sao lúc trước không
phát hiện nàng đáng yêu như vậy chứ.
Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu
Dục lại vẫn cười, nàng không nhịn được cầm cái gối bên cạnh lên ném về
phía Mộ Thiếu Dục, mắng; "Bây giờ ngươi đang vui vẻ, nói vậy trong lòng
ngươi đã sớm nghĩ như vậy rồi!"
Mộ Thiếu Dục vững vàng bắt được
cái gối, cười ngồi xuống, sau đó ôm Tần Thư Dao, sau đó cố làm ghét bỏ
nói: "Một mùi dấm chua thật nồng."
Tần Thư Dao đỏ mặt không thôi, đúng là nàng ghen, nhưng nàng thật sự không muốn thấy Mộ Thiếu Dục cưới Trịnh Anh Anh, mặc kệ Mộ Thiếu Dục cưới người nào, nàng không để ý, chỉ không thể cưới Trịnh Anh Anh.
Bởi vì nàng biết trong lòng Mộ
Thiếu Dục còn có Trịnh Anh Anh, nàng đúng là người ích kỷ, nàng không
muốn chia xẻ Mộ Thiếu Dục cho người khác.
Mộ Thiếu Dục thấy bộ
dạng này của nàng, chỉ cảm thấy cả người thoải mái vô cùng, hơn nữa càng ôm chặt Tần Thư Dao hơn: "Nàng đừng lo lắng, Anh Anh cũng đã sớm có nhà chồng rồi."
Tần Thư Dao nghe vậy hơi chấn động, mặc dù nàng biết kiếp trước Trịnh Anh Anh không gả cho Mộ Thiếu Dục, nhưng kiếp thay đổi rất nhiều, làm nàng cũng có chút sợ.
"Chuyện khi nào? Sao ta không biết? Hơn nữa mới vừa rồi không phải Hiền phi còn nói muốn cho Anh Anh làm thiếp của ngươi!"
“Nhìn bình dấm chua nàng một chút mà xem. Ta đã nói rồi, sẽ không thì sẽ không, nàng phải tin ta chứ.”
Tần Thư Dao biết lời của nam nhân không thể tin, nhưng chẳng biết tại sao
nghe Mộ Thiếu Dục nói những lời này, lại không khỏi cảm thấy yên tâm.
Chỉ là, coi như không yên tâm thì như thế nào, dù sao trong lòng Mộ
Thiếu Dục luôn có một chỗ cho Trịnh Anh Anh ngồi vào, hơn nữa nàng bởi
vì chuyện này nên càng thêm không sáng suốt.
Sau khi nàng suy nghĩ thông suốt, trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười: "Được, ta tin ngươi!"
Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao không tức giận nữa, hai người liền nằm ở
trên giường một lát, cho đến lúc sắp ăn cơm, hai người mới rời giường.
Mộ Thiếu Dục kẻ lông mày cho Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao giúp Mộ Thiếu Dục thay y phục.
Bộ dạng hai người ân ái như thế, cung nữ phía dưới nhìn thấy cũng vui mừng không thôi.
Qua hai ngày, rốt cuộc cung Vĩnh Phúc
truyền đến tin vui, đó chính là Tần Thư Dao mang thai.
Tần Thư Dao nghe vậy ngơ ngác sửng sốt thật lâu, sau đó nước mắt liền chảy
từ trong vành mắt ra. Kiếp trước nàng cũng từng có một hài tử, chẳng qua là hài tử kia mạng khổ, hoàn toàn không có duyên phận với nàng. Kiếp
này, mặc dù đã không còn là Kỳ Nhi kiếp trước của nàng, nhưng nàng vẫn
rất sợ, rất lo lắng. Những lo lắng và sợ hãi này chiếm hết tất cả vui
mừng của nàng.
Ban đêm, nàng bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc lần nữa. Cả đêm đều nằm mơ thấy cả người Kỳ Nhi đầy máu.
Mộ Thiếu Dục cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, chỉ là an ủi như
thế nào, Tần Thư Dao cũng không muốn nói ra lời nói thật. Cuối cùng chỉ
có thể bảo đám người Thi Vận chăm sóc nàng cho tốt, ngàn vạn lần không
thể xảy ra bất kỳ chuyện gì không may.
Tần Thư Dao mang thai,
hoàng thượng lập tức ban thưởng không ít thuốc bổ. Mặc dù hoàng hậu ghen ghét, lại cũng chỉ có thể làm theo hoàng thượng, thưởng không ít đồ cho nàng.
Nàng khẽ sờ cái bụng còn chưa to lên của nàng, kiếp này,
nhất định nàng sẽ bảo vệ nó thật tốt, nhất định sẽ không để cho nó bị
bất kỳ tổn thương nào nữa.
Chẳng qua là qua hai ngày, nàng liền nhận được một phong thư, làm cơn ác mộng của nàng từ từ thức tỉnh.
Phong thư này là Hàn Thế Quân gửi cho nàng, chẳng qua là nàng không nghĩ tới
Hàn Thế Quân quen thuộc tình hình trong cung, sẽ rõ ràng từng hành động
cử chỉ của nàng như thế. Nàng tin tưởng tuyệt đối có người ở giám sát
nàng, hoặc là đang giám sát Mộ Thiếu Dục.
Nội dung trong thư, đơn giản chính là Hàn Thế Quân bảo nàng nhanh động thủ.
Nàng gả cho Mộ Thiếu Dục cũng đã hơn ba tháng, hơn ba tháng tới nay, làm
thiếu chút nữa Tần Thư Dao quên mất cừu hận kiếp trước, để cho nàng luôn dịu dàng rúc vào trong ngực Mộ Thiếu Dục.
Chẳng qua là đột nhiên xuất hiện hài tử và phong thư này, kéo nàng từ trong mộng ra. Mối thù
của nàng còn chưa báo, nàng không thể hưởng thụ cuộc sống yên bình thế
này được.
Tần Thư Dao nhìn phong thư này một chút, cuối cùng vẫn
giao phong thư cho Mộ Thiếu Dục. Bởi vì nàng biết, muốn đối phó Hàn Thế
Quân, như vậy nhất định chỉ có hợp tác với Mộ Thiếu Dục.
Mộ Thiếu Dục không chỉ có tâm tư cẩn thận, thủ đoạn cũng gọn gàng, tuyệt đối sẽ không không dứt khoát.
“Nghĩ đến trong cung Vĩnh Phúc này, cũng có thám tử của hắn ta. Nếu không làm sao hắn ta biết rõ cuộc sống hằng ngày của ta như thế!”
Mộ Thiếu Dục cầm phong thư này, trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong
lòng vui mừng không thôi. Bởi vì hắn biết, Tần Thư Dao đã từ từ bắt đầu
tiếp nhận hắn, hơn nữa cũng nguyện ý để cho bản thân bảo vệ nàng.
"Nàng đừng lo lắng. Người này tạm thời còn tác dụng, về phần thám tử hắn ta
để lại ở chỗ này, ta cũng biết rõ là ai. Chẳng qua là bây giờ vẫn chưa
thể loại bỏ, chuyện này nàng đừng nói với những người khác, tự ta sẽ
nghĩ biện pháp!"
Tần Thư Dao hơi gật đầu một cái, lại nói: "Mấy
ngày nữa, chính là thọ yến của Hoàng hậu, đến lúc đó cũng nên chuẩn bị
quà tặng gì đó cho bà ta!"
Mặc dù nàng không phải là chính phi,
nhưng nàng lại là phi tử được Mộ Thiếu Dục sủng ái nhất. Hơn nữa tính
tình Bạch Thiển bướng bỉnh, hoàn toàn không hiểu rõ những việc này. Hơn
nữa chẳng biết tại sao, trong khoảng thời gian này, không thấy bóng dáng Bạch Thiển.