Một ngày này, vốn là Mộ Thiếu Dục nói xong phải đưa Tần Thư Dao đi Tần phủ, nhưng sau đó lại bởi vì có chuyện mà kéo dài.
Tần Thư Dao liền mang theo Bạch Thiển cùng nhau trở về Tần phủ.
Tần lão phu nhân thấy Tần Thư Dao không thay đổi, ngược lại còn mập mạp
trắng nõn không ít, lại nhìn bụng của nàng một chút, vẫn còn bình
thường, liền cười nói: "Cháu cũng có phúc, tiểu tử trong bụng lại không
dày vò cháu!"
Kể từ khi Tần Thư Dao mang thai tới nay, thật sự
không khó chịu gì, mỗi ngày cứ ăn uống theo lẽ thường, chẳng qua là càng thích thức ăn chua và cay, cũng không có triệu chứng nôn, tất cả mọi
người nói trong bụng của nàng là con trai, nhưng Tần Thư Dao lại hy vọng là bé gái, bởi vì chỉ có mang thai con gái, nàng và hài tử mới sẽ không bị hoàng hậu để mắt tới, mới sẽ không bị người hãm hại.
Tần Thư
Dao cười cũng sờ sờ bụng của mình, đã mang thai hơn một tháng, ngoại trừ sợ nóng, những chuyện khác cũng không gì khó chịu.
Trong lòng
Ngô thị ghen tỵ vô cùng, nhưng trên mặt vẫn không thể không cười: "Lão
phu nhân nói không sai, quả nhiên là con có phúc khí, mới gả đi mấy
tháng nha, liền mang bầu. Đây chính là trưởng tôn của Hoàng thượng, mặc
dù không phải là đích trưởng tôn, nhưng cũng có một chữ “trưởng”."
(*đích trưởng tôn: là con trai do con vợ cả sinh ra)
Khi bà ta nói đến đây, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Bạch Thiển, hi vọng Bạch
Thiển có thể lộ ra vẻ mặt ghen tỵ hoặc tức giận. Nhưng mà Bạch Thiển lại núp ở một chỗ, tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngọt, hoàn toàn không để ý tới
các nàng.
Trong lòng Ngô thị tức giận không thôi, lại không dám
trực tiếp đắc tội Tần Thư Dao, dù sao hiện tại nàng là trắc phi của Mộ
Thiếu Dục.
Tần Tuyết Như vẫn luôn lạnh lùng, nếu không phải mẫu thân lôi kéo ả, ả cũng sẽ không tới đây.
Ngược lại Tiết Nhã bên cạnh, dường như gầy không ít, nhìn Tần Thư Dao cũng
mang theo một oán khí. Tần lão phu nhân càng ngày càng bất mãn nàng ta,
ước gì nàng ta sớm gả đi, tránh cho ở lại chỗ này gieo họa.
Tần Khả Cầm lại mang vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm bụng Tần Thư Dao, không hiểu hài tử đi từ trong bụng ra ngoài thế nào.
Nhìn vẻ mặt mọi người không giống nhau, trên mặt Tần Thư Dao vẫn duy trì nụ
cười thản nhiên: "Lời này cũng không thể nói lung tung, trong bụng con
có lẽ là một công chúa không chừng!"
Nàng không muốn ngôi vị hoàng đế gì đó, chỉ cần có thể để cả đời con của mình bình an khỏe mạnh là tốt rồi.
Tần lão phu nhân cũng bất mãn với lời nói của Ngô thị, lập tức cũng nói
theo: "Được rồi, nếu là nha đầu thì tốt. Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ
của mẫu thân, nha đầu biết đau cho cháu. Cháu nhìn một chút mà xem lão
đại đó, lúc nào thì đau lòng cho lão thái bà này chứ!"
Nói xong,
người trong phòng lập tức nở nụ cười. Một chút âm mưu vừa rồi, lập tức
biến mất không thấy gì nữa. Mặc dù trong lòng Ngô thị tức giận, không
nói ra nữa, nhưng cũng không dám nói lần thứ hai, chỉ có thể theo đó
cười khúc khích.
Đợi sau khi mọi người đi, Tần lão phu nhân lại
lôi kéo Tần Thư Dao tỉ mỉ hỏi cuộc sống hàng ngày, ăn uống trong cung
thế nào, thấy Tần Thư Dao không tệ, liền cũng hoàn toàn yên lòng.
"Bà đang lo lắng cháu gả qua làm một trắc phi, phía trên còn có chính phi
đè ép. Tính tình của cháu lại không làm cho người thích, cũng sợ cháu
đắc tội chính phi. Hiện tại thấy chính phi kia tính tình trẻ con, cũng
coi như kính trọng cháu, bà già này cũng yên tâm!"
Bạch Thiển đã sớm buồn bực đến phát sợ, ra khỏi phủ đi chơi, hiện tại trong Vinh Thọ viện cũng chỉ có hai bà cháu bọn họ.
Tần Thư Dao cười nói: "Tổ mẫu không cần lo lắng. Tam hoàng tử đối xử với
cháu gái không tệ, chẳng qua là trong cung không yên ổn, cháu cũng không muốn sống lâu dài ở trong cung, cũng không tốt cho thai nhi. May mà mấy ngày nữa sẽ đi cung Thái Hòa, đến lúc đó chúng cháu cũng không cần vào ở trong cung Thái Hòa, giữ một khoảng cách với đám người Hoàng hậu cũng
tốt, tránh cho chọc phải họa!"
Đối với tình hình trong cung, dĩ
nhiên là Tần lão phu nhân rất rõ ràng. Dù sao Mộ Tử Liệt cũng là hoàng
hậu sinh ra, hiện tại Mộ Thiếu Dục đã thành thân cũng sẽ phải sớm sinh
con rồi. Mà Mộ Tử Liệt lại không có động tĩnh gì, cũng dựa theo tính
tình của Hoàng thượng, cũng sẽ không lập thái tử. Hơn nữa tuổi Hoàng
thượng cũng lớn, hai năm qua thân thể càng không tốt, những hoàng tử kia cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, cũng hi vọng mình có thể ngồi lên
ngôi vua kia.
Tần lão phu nhân đuổi toàn bộ
nô tài ra ngoài, sau
đó mới nhỏ giọng hỏi: "Bà thấy Tam hoàng tử thật sự yêu thương cháu,
chẳng qua là không biết hắn có ý định đoạt ngôi vua hay không!"
Lời này nếu nói ngay trước mặt người ngoài, đây chính là muốn rơi đầu.
Tần Thư Dao nghe vậy cũng chấn động, sau đó lập tức lắc đầu.
Tần lão phu nhân thấy thế cũng hơi yên lòng một chút: "Thiên hạ này đổi chủ đều phải xảy ra một cuộc chiến loạn, chẳng qua là cuộc chiến loạn này
có lẽ lớn có lẽ nhỏ. Nếu Tam hoàng tử không có tâm tư, sao không cầu xin hoàng thượng ban thưởng cho một mảnh đất phong, coi như đến lúc đó thật sự Tứ hoàng tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sợ cũng không dám bắt hắn!"
Tần Thư Dao cảm thấy Tần lão phu nhân nói cũng có mấy phần đạo lý, nếu Mộ
Thiếu Dục đặc biệt ra khỏi kinh thành, như vậy coi như sau này thật sự
là Mộ Tử Liệt ngồi lên ngôi vị hoàng đế, như vậy cũng không dám hành
động thiếu suy nghĩ với hắn.
Tần lão phu nhân thấy Tần Thư Dao
hiểu, liền nói: "Mặc dù bà thấy Tam hoàng tử là một nhân tài, nhưng
chuyện đoạt ngôi vua là chuyện đánh cược cả tính mạng. Bây giờ cháu đang mang thai, nếu muốn bình an, cũng chỉ có thể như vậy!"
Tần Thư
Dao rất cảm kích, nàng biết Tần lão phu nhân thật sự muốn tốt cho mình.
Nếu những người khác, sợ là ước gì Mộ Thiếu Dục ngồi lên ngôi vị hoàng
đế, sau đó cũng có thể bước lên cao cùng.
"Tổ mẫu yên tâm. Trong lòng cháu hiểu vô cùng. Chẳng qua là chuyện như vậy cũng phải thương lượng với Tam hoàng tử một chút."
Vì để cho Tần lão phu nhân yên tâm, Tần Thư Dao cũng cực ít nói chuyện trong cung, tất cả đều báo bình an.
"Vậy thì tốt. Nếu như vậy, bà cũng yên tâm!"
Hai bà cháu lại tán gẫu trong chốc lát, cho đến khi Tần lão phu nhân cảm thấy mệt mỏi, Tần Thư Dao ra khỏi Vinh Thọ viện.
Chẳng qua là không nghĩ tới vừa ra khỏi viện, liền nhìn thấy Tần Tuyết Như,
hai mắt ả tràn đầy hận ý, nhìn thấy Tần Thư Dao ra ngoài liền đi lên.
Vốn Tần Thư Dao còn muốn tránh nàng ta, không nghĩ tới Tần Tuyết Như chủ
động tìm đến mình, điều này cũng làm cho Tần Thư Dao tò mò, dù sao Tần
Tuyết Như vẫn luôn chán ghét nàng.
"Đại tỷ, tỷ gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"
Tần Tuyết Như vội vàng nghênh đón, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
"Tổ mẫu đã nghỉ ngơi rồi nhỉ, không bằng tỷ tới chỗ ta ngồi một lát, dù
sao cũng là tỷ muội, đi cung Thái Hòa, ta cũng lạ gì!"
Tần Thư
Dao cảnh giác nhìn Tần Tuyết Như, hai tay cũng che chở bụng của mình:
"Thì sao? Thậm chí ta vẫn không biết Tam muội sẽ nghĩ cho ta, chỗ muội
ta sẽ không đi, nếu có lời gì thì nói ở chỗ này đi!"
Lần trước đi Như Ý Uyển, thiếu chút nữa muốn mạng của nàng. Hiện tại nàng đã mang
thai, làm sao sẽ mạo hiểm đi chỗ của nàng ta chứ.
"Tỷ tỷ còn hận
ta? Những chuyện kia đều là Tiết biểu tỷ xúi giục muội làm. Muội cũng
nhất thời bị ma ủy ám ảnh, cho nên mới làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo kia!"
Trong hai mắt Tần Tuyết Như lộ ra nhàn nhạt đau
thương, nàng ta cúi đầu cầm khăn lau nước mắt, lại nói: "Hiện tại Đại
hoàng tử đã chán ghét ta không thôi, thật ra thì thân thể của ta vẫn
trong sạch. Đại hoàng tử lại bắt đầu chán ghé ta, ta cũng đã nói với mẫu thân, dứt khoát lui cửa hôn sự này. Nhưng mặc kệ thế nào mẫu thân cũng
không chịu, cảm thấy chỉ có gả vào hoàng gia mới có thể hưởng thụ vinh
hoa phú quý."