Tần Thư Dao lạnh mặt,
phẫn nộ quát: "Ngươi cảm thấy ta phải cảm kích ngươi? Ta vốn là sủng phi của Tam hoàng tử, hiện tại chỉ có thể biến thành một nữ nhanh danh
không chính ngôn không thuận, có cái gì tốt mà ta cao hứng!"
Hàn
Thế Quân đột nhiên ngửa đầu cười phá lên: "Không cần lo lắng, chỉ cần
mấy năm tiếp theo, đợi đến khi Tam hoàng tử chết, thân phận của nàng đã
có thể công khai..."
Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng chấn động,
nhưng lại không nghĩ tới Hàn Thế Quân sẽ gan lớn như vậy, muốn giết Mộ
Thiếu Dục. Chỉ là, vốn Hàn Thế Quân là một người có dã tâm, làm ra
chuyện như vậy cũng bình thường.
Chẳng qua là hiện tại Lục Sam đã đi tìm Mộ Thiếu Dục, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đợi lát nữa
cũng sẽ đến, hiện tại nàng phải kéo dài thời gian.
"Ngươi muốn
giết Tam hoàng tử? Ta thấy ngươi không có bản lãnh kia, hơn nữa thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của các hoàng tử, mà con trai của hoàng hậu
cũng sớm đã điên rồi!"
Trái lại Hàn Thế Quân không một chút tức
giận, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, nói: "Sao nàng biết Tứ hoàng tử
điên rồi? Nói không chừng bệnh của hắn có thể trị hết đấy. Hơn nữa quan
viên trên triều đình hoàn toàn không có mấy người biết chuyện Tứ hoàng
tử điên!"
Mặc dù hôm đó Mộ Tử Liệt đột nhiên mang theo đao kiếm
tới ám sát hoàng thượng, nhưng mà bởi vì hoàng hậu đè chuyện này xuống.
Trong triều cũng không có mấy người biết. Hơn nữa hoàng thượng cũng chỉ
lấy cớ Mộ Tử Liệt nhiễm bệnh, ở trong cung nghỉ ngơi!
Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục hạ thuốc độc là để chấm dứt hậu hoạn, cho dù có tuyệt thế cao nhân giúp đỡ Mộ Tử Liệt, cũng không đơn giản có thể chữa khỏi
cho Mộ Tử Liệt.
Trái lại Hàn Thế Quân một chút cũng không nóng
nảy, hắn ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, sau đó ngồi ở trên giường, hơn
nữa cũng để Tần Thư Dao ngồi ở trên đùi của hắn, một tay bắt lấy hai tay của Tần Thư Dao, tay còn lại khẽ nâng cằm của Tần Thư Dao lên, sau đó
để nàng nhìn thẳng vào mình.
"Không cần sợ hãi, thiên hạ này không thể nào là của Tam hoàng tử!"
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng, cả người cũng run rẩy không
ngừng, nàng không tin kiếp này mình vẫn chết ở trong tay của người này.
"Coi như không phải của Tam hoàng tử, đó cũng không phải của Tứ hoàng tử!"
Thiên hạ này là của Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi, coi như sống lại một lần nữa,
rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, nhưng mà kiện sự này lại sẽ không
thay đổi. Bởi vì tình thế bây giờ cũng đang đi theo hướng của kiếp
trước.
Hàn Thế Quân hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này thì có quan hệ gì, chỉ cần Tam hoàng tử chết, nàng thay đổi thân phận thì ai sẽ biết
nàng là nữ nhi của Tần gia!"
Nói xong hắn cũng không nói nhảm nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, muốn đẩy Hàn Thế Quân ra, nhưng
nàng hoàn toàn tránh không được, cuối cùng chỉ có thể dùng sức cắn môi
Hàn Thế Quân.
Hàn Thế Quân lè lưỡi liếm máu chảy ra trên môi, sau đó lạnh mặt ném Tần Thư Dao tới trên giường, lạnh lùng nói: "Nàng cho
rằng nàng có thể chạy thoát được? Đừng có nằm mơ!"
Tần Thư Dao
dùng sức giãy giụa, nhưng mà chỉ chốc lát, áo ngoài trên người nàng đã
bị Hàn Thế Quân xé rách, mà hai chân của nàng lại bị Hàn Thế Quân cột
vào cuối giường, hoàn toàn không thể động đậy, mà hai tay của nàng
cũng bị Hàn Thế Quân trói lại.
Ủy khuất cùng với nhục nhã làm
trong mắt Tần Thư Dao hiện đầy nước mắt, nhưng mà mặc kệ nàng kêu gào
thế nào cũng không có người để ý tới.
Nàng biết Mộ Thiếu Dục còn chưa tới, nhưng mà nàng thật sự đã không thể đợi...
Đang lúc nàng nhắm mắt lại, muốn cắn lưỡi tự vận.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng ồn ào, sau đó lại có người dùng lực gõ cửa, lớn tiếng kêu: "Không xong rồi... Có người mang theo một
đám người muốn xông vào!"
Hàn Thế Quân lập tức bò dậy, phẫn nộ quát: "Đuổi ra ngoài cho ta, chớ quấy rầy ta!"
"Nhưng mà bên ngoài có trên một trăm binh lính, hơn nữa đều là quân đội hoàng gia!"
Lời này vừa nói ra, Hàn Thế Quân không dám ở lại, cau mày vội vàng bò từ
trên giường xuống: "Ngươi hãy mau cản những người đó lại!"
Hàn
Thế Quân nhanh chóng tháo sợi dây trên người Tần Thư Dao ra, sau đó trói chặt tay chân nàng lần nữa, đi tìm bốn phía, rốt cuộc tìm được một cái
rương lớn.
Hắn chặn miệng
Tần Thư Dao lại, sau đó nhét Tần Thư Dao vào trong rương.
Chờ Hàn Thế Quân làm xong hết tất cả, người bên ngoài cũng vọt vào.
Mộ Thiếu Dục lạnh mặt, đi từ bên ngoài vào, thấy Hàn Thế Quân đang ngồi ở
trong phòng xem sách, không nhịn được nhíu mày một cái.
Hàn Thế
Quân thấy là Mộ Thiếu Dục, đầu tiên là cố làm kinh ngạc, sau đó vội vàng đứng lên, sợ hãi nói: "Sao Tam hoàng tử lại tới đây?"
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói: "Hầu gia thoải mái nhỉ, còn có thể ngồi đọc sách!"
Hắn nhìn xung quanh gian phòng này, mặc dù bên trong có đồ dùng của nữ
nhân, tuy nhiên không có bóng dáng Tần Thư Dao. Mới vừa rồi tiểu nha
hoàn này tới mật báo, hơn nữa lấy ra tín vật của Tần Thư Dao.
Mộ
Thiếu Dục vốn vẫn tin tưởng Tần Thư Dao còn sống, chẳng qua là khổ nổi
không tìm được đầu mối Tần Thư Dao. Mấy ngày nay hành tung của Hàn Thế
Quân cũng cực kỳ bình thường, mỗi ngày gần như cũng ở trong cung, làm
hắn hoàn toàn không tìm được dấu vết nào.
Cho đến khi tiểu nha
hoàn kia tới báo tin, hắn mới biết thì ra là Hàn Thế Quân giấu Tần Thư
Dao ở Hàn phủ, mặc dù là tách ra độc lập, nhưng gần sát nhau. Không rõ
ràng lắm còn cho rằng Hàn Thế Quân trở về Hàn phủ, cũng không biết thì
ra là hắn giấu Tần Thư Dao ở nơi này.
Hàn Thế Quân cười đi tới trước mặt Mộ Thiếu Dục, nói: "Tam hoàng tử tìm hạ quan có việc gì?"
Mộ Thiếu Dục ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ cái bàn, cuối cùng chỉ vào giường lộn xộn nói: "Nô tài nơi này thật sự không chăm chỉ, thậm chí ngay cả
chăn đệm cũng không sửa sang lại cho tốt. Người đâu... Giúp Hầu gia dọn
dẹp ở đây một chút!"
Trong lòng hắn có một dự cảm xấu, càng muốn
Mộ Thiếu Dục lại càng thêm tức giận, nếu Tần Thư Dao thật sự có mệnh hệ
gì, như vậy nhất định hắn phải giết Hàn Thế Quân.
Thị vệ bên
ngoài lập tức vọt vào, sau đó tìm tòi khắp nơi, chỉ là không có một bóng người, bọn họ tìm mấy lần, cũng không phát hiện có gì bất thường.
Mộ Thiếu Dục vẫn nhíu chặt mày, hắn có một dự cảm mãnh liệt, Tần Thư Dao ở chỗ này, chỉ là vì sao lại không tìm được.
Đột nhiên, hắn chỉ vào dưới giường nói: "Đi tới dưới giường xem một chút!"
Những thị vệ kia lập tức xông tới dưới giường kéo ra một cái rương lớn.
Hàn Thế Quân thấy những thị vệ kia kéo cái rương ra, lập tức cười nói: "Tam hoàng tử, cái rương này đặt ở đáy giường đã lâu, đều phủ một lớp bụi.
Vẫn đừng làm bẩn tay của thuộc hạ ngài!"
Mộ Thiếu Dục đứng lên,
đi tới cái rương xung quanh nhìn một chút, sau đó cúi người sờ sờ, cũng
không quản Hàn Thế Quân, lập tức chỉ vào cái rương nói: "Mở cái rương
này ra cho ta!"
Sắc mặt Hàn Thế Quân càng thêm khó coi, hơn nữa tay cũng nắm thật chặt thành quyền.
Cái rương cũng không khó nâng, chẳng qua vẫn không mở ra được, Hàn Thế Quân đột nhiên chạy ra cửa.
Mộ Thiếu Dục lập tức sai người bắt Hàn Thế Quân trở lại, mà lúc này cái
rương cũng đã bị mở ra, bên trong thật sự cất giấu một người.