Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Hiền Phi Đưa Hai Thị Nữ Thiếp Thân


trước sau

Cho tới bây giờ, Tần Thư Dao mới tin tưởng lần này Hiền phi tới gặp mình là không có ác ý gì, chẳng qua là Tần Thư Dao cũng không biết là bởi vì chuyện gì mới làm Hiền phi thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Hiền phi cũng không phải là một người dài dòng. Cho nên rất nhanh nói rõ mục đích mình tới đây: "Mặc dù Dục Nhi xuất chinh từ nhỏ, cực ít ở bên người bổn cung. Nhưng mà bổn cung nhìn thấy nó rất để ý đến con. Chẳng qua là con cũng không thể được cưng chìu mà kiêu, nếu thân thể khó chịu cũng không cần hầu hạ bên cạnh Dục Nhi!"

Tần Thư Dao dần dần hiểu mục đích Hiền phi đến, xem ra lần này Hiền phi cho mình một cảnh cáo.

"Thiếp thân sẽ hết lòng chăm sóc tốt Tam hoàng tử!"

Hiền phi hài lòng gật đầu, hôm nay bà tới một là tới xem nhi tử của mình một chút, hai cũng là cảnh cáo Tần Thư Dao, để cho nàng biết trong phủ này nàng không phải nữ chủ nhân chân chính.

Làm sao mà Tần Thư Dao không hiểu ý định của Hiền phi chứ, mặc dù trong lòng có chút bất an, nhưng biểu hiện cũng coi như đúng mực.

"Thân thể con khó chịu, bổn cung cũng không quấy rầy nữa." Hiền phi đứng lên, cười nói: "Bên người bổn cung có hai cung nữ, hầu hạ bên người bổn cung từ nhỏ, hiện tại cũng đã đến tuổi, bổn cung không nỡ để bọn họ ở bên cạnh bổn cung cả đời, cho nên đưa cho Dục Nhi!"

Trong lòng Tần Thư Dao có chút khổ sở, càng thêm hiểu dụng ý của Hiền phi, nàng cố gắng lộ ra một chút ý cười: "Người bên cạnh nương nương nhất định là động lòng người, chắc Tam hoàng tử cũng sẽ thích!"

Hiền phi thấy Tần Thư Dao không biểu hiện ra một chút không cam lòng và oán hận, cũng hài lòng cười.

Bởi vì có Hiền phi tự mình đến thăm, cho nên thái giám hoàng hậu phái tới cũng không dám làm quá mức, sau khi biết Tần Thư Dao thật sự ngã bệnh, mới mang người trở về cung.

Lần này Hiền phi tặng hai cung nữ, một người tên là Linh Lung, một người tên là Mạt Nhi. Hai người đều có dáng dấp xinh xắn, đáng yêu thông minh.

Những chuyện này đều là Tần Thư Dao nghe từ Bạch Thiển, mặc dù Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục chỉ là hữu danh vô thật, nhưng mà nàng không hy vọng Mộ Thiếu Dục đón thêm những nữ nhân khác, cho nên nhìn thấy hai nữ nhân này phản ứng đầu tiên là muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

Chỉ là bởi vì hai người bọn họ đều là người của Hiền phi nương nương, Bạch Thiển mới không dám quá càn rỡ.

Bạch Thiển một tay cầm dao nhỏ, một tay khác cầm nửa quả táo mới gọt, bĩu môi nói: "Hừ, hai người kia mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mỗi ngày đều chui vào trong thư phòng của Dục ca ca, một lát đưa nước trà, một lát lại đưa điểm tâm. Dục ca ca đã nói không cần, bọn họ còn đưa mỗi ngày. Người sáng suốt cũng nhìn ra được Dục ca ca không thích hai người bọn họ."

Tần Thư Dao đã nằm ở trên giường giả bộ bệnh ba ngày rồi, từ sau ngày Hiền phi nương nương tới, hai cung nữ như hoa như ngọc này cũng ở lại. Tần Thư Dao cũng không dám lập tức “tốt” lên, cho nên dứt khoát tiếp tục giả vờ bệnh!

Nàng ngồi trên ghế thái sư ở gần cửa sổ, cầm lấy dao nhỏ và quả táo trong tay Bạch Thiển, cũng gọt sạch sẽ vỏ còn dư lại một nửa, sau đó đưa tới trong tay Bạch Thiển, cười nói: "Nếu hai người bọn họ thật sự được Tam hoàng tử thích, đó cũng là chuyện tốt!"

Bạch Thiển hung hăng cắn một cái, trợn to hai tròng mắt nói: "Tỷ ngốc à! Muốn hai người bọn họ được Dục ca ca thích, vậy tỷ thì sao?"

Tần Thư Dao rũ mắt xuống, nữ nhân luôn chỉ là đồ chơi của nam nhân, kiếp trước Tần Thư Dao còn tin tưởng tình yêu, nhưng mà kiếp này Tần Thư Dao sẽ không ngu như vậy nữa, sẽ không tin cái gọi là tình yêu nữa.

Mặc dù hiện tại Mộ Thiếu Dục thật lòng thật dạ với nàng, nhưng mà mười năm, hai mươi năm sau thì sao. Sự yêu thương của hắn với nàng sẽ không thay đổi sao? Nàng không muốn làm một đố phụ, còn không bằng do tự Mộ Thiếu Dục lựa chọn.

"Nếu như một người nam nhân thích một nữ nhân khác, muội có cản thế nào cũng không ngăn được!"

Kiếp trước nàng đã trải qua quá nhiều, cách không bao lâu bên người Hàn Thế Quân sẽ xuất hiện một nữ nhân mới, lúc bắt đầu nàng sẽ ghen tỵ sẽ tức giận, nhưng
sau đó nàng từ từ chết lặng. Thậm chí nàng cảm thấy đúng, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn chính là bình thường. Chỉ cần Hàn Thế Quân không bỏ nàng. Nhưng mà sau đó sẽ lấy được cái gì đây?

Kiếp này trừ quyền lợi và kim tiền, những thứ khác nàng không tranh giành, không hề chém giết nữa. Bởi vì nếu là của bạn thì coi như bạn không đi tranh giành bể đầu thì cũng sẽ ở trong tay của bạn mà chảy mất.

Bạch Thiển vẫn không bỏ qua, lôi kéo tay Tần Thư Dao nói: "Chuyện này không giống nhau, tối thiểu tỷ đã từng tranh thủ. Huống chi Dục ca ca cũng thích tỷ, chỉ cần tỷ nói Dục ca ca đuổi hai nữ nhân kia đi, đương nhiên Dục ca ca cũng sẽ đáp ứng!"

Hai nữ nhân kia thật ra là cơ sở ngầm của Hiền phi để ở chỗ này, cho nên không thể đuổi đi. Nếu như Tần Thư Dao thật sự làm như vậy, sẽ chỉ làm Hiền phi càng thêm chán ghét nàng.

Tần Thư Dao không nói rõ ràng ý kia, mà cười nói với Bạch Thiển: "Muội và Tam hoàng tử không rõ ràng cũng gần một năm rồi nhỉ, nếu như còn như vậy nữa, muội phải đi đến nơi nào để tìm lang quân như ý của muội đây!"

Đề tài đột nhiên chuyển sang trên người Bạch Thiển, mặt của nàng khẽ ửng đỏ, cười mỉa nói: "Muội cảm thấy như vậy tốt vô cùng!"

Tần Thư Dao cũng không để ý nàng chiếm danh phận Tam hoàng tử phi, chẳng qua là sợ như vậy sẽ làm dung nhan nàng già đi, không tìm được một lang quân như ý.

Đề tài này đối với một cô nương mà nói quả thật có chút nhạy cảm, Tần Thư Dao cũng không nói gì thêm nữa.

Khi hai người đang vừa nói vừa cười, tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa chợt lớn tiếng cười nói: "Linh Lung cô nương, Mạt Nhi cô nương, sao hai người lại tới đây vậy?"

Tần Thư Dao và Bạch Thiển nghe vậy lập tức liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng rối rít nhíu mày một cái.

Mặc dù Linh Lung và Mạt Nhi đã đến phủ hoàng tử ba ngày, nhưng cũng không tới chỗ Tần Thư Dao, coi như Bạch Thiển mang danh phận chính phi, bọn họ cũng không đi chỗ Bạch Thiển.

Cho nên Tần Thư Dao thật sự tò mò, hai người bọn họ đột nhiên cùng tới đây làm gì?

Bạch Thiển bĩu môi, thấp giọng nói: "Nhất định là bọn họ không chiếm được chỗ tốt ở chỗ Dục ca ca, cho nên mới nghĩ đến nịnh bợ tỷ!"

Tần Thư Dao làm một động tác chớ có lên tiếng, bên ngoài truyền đến một giọng nói thanh thúy.

"Nghe nói Tần trắc phi vẫn luôn bị bệnh không dậy nổi, tỷ muội chúng ta đặc biệt xuống bếp nấu một chén canh gà, muốn đến hiếu kính Tần trắc phi!"

Nha hoàn bên ngoài đều được Tần Thư Dao dạy bảo, cho nên cũng vô cùng có ánh mắt: "Đúng lúc vô cùng, mới vừa rồi trắc phi nương nương còn nói hai ngày nay ăn đồ có chút đạm bạc, muốn thay đổi khẩu vị."

Nói vừa mới nói xong, cửa liền “két” một tiếng bị mở ra.

Linh Lung và Mạt Nhi không nghĩ tới Bạch Thiển cũng ở bên trong phòng, đứng tại chỗ ngẩn ra, chỉ rất nhanh liền cúi người thi lễ, phóng khoáng nói: "Hoàng tử phi cát tường, Tần trắc phi cát tường!"

Bởi vì Bạch Thiển không thích hai người bọn họ, cho nên sắc mặt có chút không tốt.

Hai người bọn họ người chỉ cho rằng bởi vì hai người bọn họ không đi chỗ Bạch Thiển thỉnh an trước, mặc dù trong lòng âm thầm hối hận, nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười như hoa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện