Tần Lương không để ý
đến Ngô thị khóc cầu xin, mà nói với nha hoàn một bên: "Còn không nhanh
đỡ đại tiểu thư trở về khuê phòng của nàng!"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Trước kia, Hinh Hương viện vẫn luôn không có ai ở, hiện tại ngược lại có tác dụng.
Tần lão phu nhân nghe nói Tần Tuyết Như ám sát Tần Thư Dao, cũng vừa khiếp
sợ vừa tức giận, đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngay cả Tần Tuyết
Như là nữ nhi Tần gia, Tần lão phu nhân cũng sẽ không bỏ qua.
Đầu tiên là bà bảo Lục ma ma cầm danh thiếp của bà, trước tiên mời Phùng
thái y tới bắt mạch cho Tần Thư Dao. Sau đó tự mình sai người cầm gia
pháp đến Như Ý Uyển.
Bởi vì Ngô thị liều mạng ngăn cản, hơn nữa
Tần Lương cũng không thật sự muốn đưa Tần Tuyết Như đến quan phủ, cho
nên Tần Tuyết Như vẫn luôn đợi ở Như Ý Uyển, Tần Lương sai người trói ả
lại, nhưng không thật sự đánh ả.
Tần lão phu nhân đến Như Ý Uyển, nhìn Tần Tuyết Như quỳ trên mặt đất, trên tay bị sợi dây trói lại, liền dùng sức gõ quải trượng một cái, mắng to: "Nghiệt chướng, lại nhiều lần làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"
Tần Tuyết Như
ngẩng đầu lên, trên mặt không có một chút hối cải nào: "Ta ghét nhất là
bộ dạng vờ vịt của nàng ta. Vốn tất cả đều thuộc về ta, tại sao nàng ta
có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, mà ta lại phải đi theo Đại hoàng tử
đến phương Bắc xa xôi lạnh lẽo kia!"
Tần Tuyết Như không phục, ả không tin số mệnh của bản thân sẽ như vậy.
Tần lão phu nhân không nghĩ tới Tần Tuyết Như lại là bởi vì việc nhỏ như
vậy mà có thể hành hung Tần Thư Dao, bà vừa tức vừa hận, vẫn có chút
đứng không vững, thật may là nha hoàn một bên đã nhanh chóng đỡ lấy.
Bà xoa xoa huyệt Thái Dương, đợi đau đớn hơi giảm bớt một chút mới nói:
"Người đâu, thi hành gia pháp. Lần này nhất định phải đánh cho nó đến
tỉnh mới thôi!"
Ngô thị nghe thế vội vàng khóc chạy tới bên người Tần lão phu nhân: "Lão phu nhân, nó là cháu gái ruột của người đó, sao
có thể chịu được gia pháp như vậy!"
Tần lão phu nhân dùng sức đẩy Ngô thị ra, mắng to: "Mẹ hiền con hư, nếu không phải ngươi cưng chìu nó, làm sao đến mức thế này!"
Ngô thị ngã nhào trên đất, bà ta cũng biết tính khí Tần Tuyết Như càng ngày càng cổ quái, Mộ Phượng Thiên cũng càng ngày càng có ý kiến với Tần
Tuyết Như, đã lâu rồi không hẹn nó ra ngoài đi dạo. Nhưng mà, dù sao Tần Tuyết Như cũng là thịt trong lòng bà ta, sao bà ta có thể nhẫn tâm nhìn nó chịu phạt.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Tần lão phu nhân lại mắng:
"Dao Nhi đã từng hại nó chưa, nó ngay cả tỷ muội của mình cũng như vậy.
Sau này gả cho người khác chỉ biết hại nàng, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, thi hành gia pháp cho ta!"
Tần Lương nhíu chặt mày, lần trước chuyện Tần Tuyết Như làm đã rất quá mức, không nghĩ tới lần này lại vẫn sẽ như vậy.
Ông nói với Tần lão phu nhân: "Mẫu thân nói đúng, tuyệt đối không thể nuông chiều như vậy!"
Vẫn quỳ trên mặt đất lặng lẽ không lên tiếng, Tần Tuyết Như đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Ngô thị trên đất, sau đó lớn tiếng cười nói:
"Phụ thân quá thiên vị, tại sao nàng ta có thể sống tốt, hưởng hết sủng
ái đi Định Châu hưởng phúc, mà ta lại bị Đại hoàng tử chán ghét, còn
phải đi theo đến phương Bắc chịu khổ!"
Tần Lương không nghĩ tới
Tần Tuyết Như không rộng rãi như thế, cũng bởi vì một chút chuyện nhỏ
này, đâm đại tỷ của mình, ông tức giận đến cả người phát run.
Ngô thị ngồi dưới đất, sau khi nghe thấy, vội vàng bò qua, muốn che miệng
của ả: "Đừng nói, đừng nói nữa! Nếu con không muốn đi phương Bắc, ta để
cho phụ thân của con đi chỗ hoàng thượng cầu xin là được!"
Trong
lòng Tần Lương lạnh lẽo, nữ nhi nhỏ mà ông yêu thương từ nhỏ đến lớn,
không nghĩ tới nó không quý trọng thì cũng thôi, lại vẫn dám nói ông
không yêu thương nó.
"Người đâu. Thi hành gia pháp, đánh mạnh cho ta, đánh đến khi nó tỉnh mới thôi!" Tần lão phu nhân thấy Tần Tuyết Như nói càng ngày càng không thể tượng tưởng nổi, nổi giận
nói.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Nha hoàn vạm vỡ một bên kéo Tần Tuyết Như từ trên đất lên, sau đó đặt ả ở trên ghế dài, dụng hết toàn lực đánh một gậy xuống...
Lúc này một tiểu nha hoàn chạy tới, cúi người thi lễ với Tần lão phu nhân,
sau đó nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, Phùng thái y tới!"
Tần lão phu nhân nghe lời này, sắc mặt lại càng thêm nặng nề.
Tiểu nha
hoàn kia cúi đầu nói tiếp: "Tam hoàng tử cũng đã đến!"
Tần Lương không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục nhận được tin tức nhanh như vậy, nhất thời có chút hốt hoảng. Mà vốn Ngô thị còn ở bên cạnh kêu trời trách
đất, nghe lời này cũng sững sờ, sau đó khóc lớn hơn.
“Nữ nhi đáng thương của ta...”
Tần lão phu nhân thở dài một tiếng, cuối cùng dùng sức gõ quải trượng một cái, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Mộ Thiếu Dục nhận được tin tức, liền vội vàng chạy tới Tần phủ, hắn không nghĩ tới Tần Thư Dao mới rời khỏi bên cạnh hắn một ngày, mà đã
xảy ra chuyện như vậy.
Máu trên người Tần Thư Dao đã ngừng chảy,
thật may là không tổn thương đến bộ phận quan trọng, nếu không có thể
khó giữ được cái mạng nhỏ này. Lúc này, Tần Thư Dao đang trong trạng
thái hôn mê, Mộ Thiếu Dục lại nắm thật chặt tay của Tần Thư Dao, gương
mặt tức giận.
Tần lão phu nhân nghe tin chạy tới, nhìn thấy Mộ
Thiếu Dục và Phùng thái y cũng đã ở bên trong phòng, thở dài một tiếng,
đi tới, hỏi: "Phùng thái y, cháu gái này của ta có sao không?"
Phùng thái y nói lại triệu chứng một lần nữa, sau đó lại nói: "Những ngày tới không thể dính nước, thuốc cũng phải đúng hạn mà uống!"
Tần lão
phu nhân vội vàng gật đầu một cái, Lục ma ma một bên lập tức lấy ra một
túi hà bao nặng trĩu, đưa tới trong tay Phùng thái y.
Phùng thái y cũng nhận lấy, sau đó liền kê một thang thuốc cho Tần Thư Dao, sau đó cáo từ lui ra ngoài.
Đây dù sao cũng là chuyện của gia đình người ta, những năm này Phùng thái y đi vào không ít khuê phòng đại viện, tất nhiên cũng biết những chuyện
này tốt nhất vẫn nên ít hỏi tới.
Sau khi Phùng thái y đi, Tần lão phu nhân thấy sắc mặt Mộ Thiếu Dục vẫn khó coi vô cùng, muốn nói vài
lời để làm dịu không khí, tuy nhiên lại không biết nên bắt đầu nói từ
đâu, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đột nhiên, Mộ Thiếu Dục quay đầu nói với Tần lão phu nhân: "Tam tiểu thư ở nơi nào?"
Vướng mắc trong lòng Tần lão phu nhân thoáng chốc hạ xuống, sau đó vội vàng nói: "Đang chịu gia pháp!"
Bà sợ Mộ Thiếu Dục sẽ truy cứu, cho nên mới ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Mộ Thiếu Dục hừ lạnh một tiếng: "Nếu nàng đã không muốn đi theo đại ca đến phương Bắc, như vậy ta sẽ thành toàn cho nàng!"
Nói xong, Mộ Thiếu Dục liền đứng lên, vén áo bào lên đi ra ngoài.
Tần lão phu nhân muốn ngăn cả, nhưng mà Tuyết Ảnh và Thi Vận lại ngăn cản ở trước mặt bà, bà chỉ có thể thở dài một tiếng, hơn nữa Tần Tuyết Như
lại nhiều lần làm ra loại chuyện quá phận này, quả thật phải để cho nó
chịu chút đau khổ.
Khi Mộ Thiếu Dục chạy tới Như Ý uyển, Tần Tuyết Như đã bị đánh trầy da bong thịt, người cũng đã không còn lên tiếng nữa.
Tần Lương không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục sẽ xông thẳng đến khuê phòng Tần
Tuyết Như, ông vội vàng ôm quyền cúi chào: "Tam hoàng tử... Chuyện
này..."
Mộ Thiếu Dục phất tay một cái, nói: "Chuyện này tự ta xử lý!"
Nói xong liền nói với thị vệ một bên: "Người đâu, bắt yêu phụ này lại cho ta!"
Ngô thị vừa nghe lập tức kêu lớn: "Tam hoàng tử... Như Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, hãy bỏ qua nó lần này!"