Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Trên Mặt Hòa Khí Sau Lưng Giở Trò.


trước sau

Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Như, xem ra hôm nay bọn họ thật sự muốn làm mình xấu mặt. Có những lời này của Tần Tuyết Như, màn múa này tuyệt đối nguy hiểm.

Chính trong lúc này, diễn-đàn-lê-quý-đôn Mộ Thiếu Dục luôn luôn mang theo ý cười yếu ớt lại bỗng nhiên mở miệng: "Bát muội, hôm nay chúng ta ra ngoài giải sầu. Muội một cô nương động một chút là kêu đánh kêu giết, nếu truyền đến tai Phụ hoàng, chỉ sợ lại muốn trách phạt rồi!"

Mộ Phương Hoa không cam lòng: "Tình Họa mời không đến, nàng lại không chịu múa. Vậy ai tới giúp vui cho chúng ta!"

Mộ Thiếu Dục cười nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, nhẹ giọng nói; "Bổn hoàng tử nghe nói Hàn công tử am hiểu nhất là thổi sáo, không bằng thổi một khúc cho chúng ta nghe một chút thế nào!"

Hàn Thế Quân nghe xong vẻ mặt lập tức biến thành màu gan heo, khó coi nói không nên lời, chuyện này không phải cho rằng hắn là tiểu tướng công sao?

Bỗng nhiên Mộ Tử Liệt đặt mạnh ly trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn Mộ Thiếu Dục, nói: "Hắn cũng không phải là cung nhân chơi nhạc!"

Vốn đang có chút lo lắng Tần Thư Dao thấy thế, một chút cũng không sợ, nàng nâng đôi mắt lên nhìn thoáng qua vẻ mặt lúng túng của Hàn Thế Quân, trong lòng có một loại thống khoái nói không nên lời.

Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn như thường: "Tứ đệ hiểu lầm rồi, vừa rồi Bát muội kêu Dao Nhi múa, cũng không có coi Dao Nhi là nữ tử thanh lâu đó sao? Đệ cần gì phải để ý như thế!"

Tần Thư Dao hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, không rõ vì sao giờ phút này Mộ Thiếu Dục giúp đỡ nàng, lại kêu vô cùng thân thiết như thế.

Vốn Hàn Thế Quân có vẻ mặt lúng túng, giờ phút này lại bỗng nhiên đứng lên, trên mặt đã không còn lúng túng vừa rồi: "Tại hạ quả thật am hiểu thổi sáo nhất, Tam hoàng tử lại nói thẳng thắn như thế, vậy nếu tại hạ lại cự tuyệt, thì có chút không có quy củ." Nói xong liền bảo tiểu nhị một bên đi lấy cây sáo đến.

Trong ngày thường có không ít người đến hát rong trong trà lâu, hơn nữa Mộ Thành Hi cũng thích nghe, cho nên trong trà lâu cũng có không ít nhạc cụ.

Chỉ một lát, tiểu nhị kia mượn cây sáo đã trở lại, đưa cho Hàn Thế Quân.

Trước kia Hàn Thế Quân từng nhiều lần muốn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, chỉ là Mộ Thiếu Dục không thích người có dục vọng sâu đậm như vậy. Sau khi Hàn Thế Quân nỗ lực nửa năm không có hiệu quả gì, quả nhiên đầu phục Tứ hoàng tử.

Thực ra ở kiếp trước, Hàn Thế Quân tốn hai năm công sức mới chiếm được sự tín nhiệm của Mộ Thiếu Dục.

Đối với chuyện kiếp trước Hàn Thế Quân đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao cũng biết một ít. Chỉ là nàng không biết thực ra kiếp trước Hàn Thế Quân cũng từng nịnh bợ Mộ Tử Liệt. Hoặc là nói tiếp đó xảy ra một chút việc, mới làm cho hắn càng thành công chiếm được sự tín nhiệm của Mộ Thiếu Dục, mà vào lúc ấy vừa vặn Tần Thư Dao gả cho Hàn Thế Quân, làm cho thân phận cùng địa vị của Hàn Thế Quân cũng đề cao không ít.

Cho nên trước đó Tần Thư Dao chỉ cho là vì bản thân nhúng tay vào, mới để Hàn Thế Quân ngược lại đầu phục về phía Mộ Tử Liệt. Nhưng nhìn theo tình hình hiện tại, dường như Hàn Thế Quân còn muốn tiếp tục nịnh bợ Mộ Thiếu Dục. Chẳng lẽ hắn không sợ lửa giận của Mộ Tử Liệt sao? Hay là Hàn Thế Quân không muốn đắc tội hai bên?

Mặc kệ như thế nào, Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân vẫn mang theo oán hận như trước, nàng cúi đầu uống trà, tận lực không để cho mình biểu hiện phẫn nộ ra ngoài.

Chỉ là khi tiếng sáo nhẹ nhàng cất lên, Tần Thư Dao lại nhịn không được đỏ hai mắt, nàng gắt gao nắm chặt nắm tay, móng tay sớm đã đâm vào bên trong da thịt, nàng chỉ muốn cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng dưới tiếng sáo, nàng đã có chút khống chế không được.

Nàng nhớ được kiếp trước Hàn Thế Quân cũng thích nhất là thổi sáo cho nàng nghe, mỗi lần thổi đều là lúc nhàn rỗi vô sự.

Tần Tuyết Như ngồi ở bên cạnh Tần Thư Dao cũng cảm giác được Tần Thư Dao khác thường, nhịn không được trào phúng nói: "Đại tỷ đây là làm sao vậy?"

Tần Thư Dao che giấu không được bi thống cùng oán hận trong lòng, nàng ngẩng đầu, lạnh lùng nói; "Tiếng sáo này khó nghe chết đi được, vậy mà cũng dám lấy ra bêu xấu! Thật sự là mất mặt xấu hổ!"

Hàn Thế Quân vốn còn đang nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận) thổi sáo, nghe nói thế nhất thời không khống chế được, thậm
chí thổi sai luôn.

Khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên một chút ý cười yếu ớt: "Quả nhiên là khó nghe thật!"

Giờ phút này Hàn Thế Quân càng xấu hổ vô cùng, nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.

Tần Thư Dao nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Hàn Thế Quân, trong lòng thống khoái một trận, oán hận trên mặt càng thêm rõ ràng. Hàn Thế Quân ngừng lại, hắn ôm quyền cúi người với Tần Thư Dao: "Không biết vì sao cô nương nói như thế?"

Hàn Thế Quân không phải người ngu, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Tần Thư Dao oán hận hắn, hắn cũng thấy ở trong mắt, chỉ là hắn không rõ vì sao Tần Thư Dao thống hận bản thân như thế. Hôm nay bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai mà thôi, mà trước đó hắn không làm chuyện gì đắc tội Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao hung dữ nói: "Âm luật không được, không đủ êm tai!"

"Vậy cô nương cũng sẽ thổi sáo chứ?"

Kiếp trước bởi vì Hàn Thế Quân thích, cho nên Tần Thư Dao cũng sẽ thổi sáo, hơn nữa nàng thổi còn tốt hơn Hàn Thế Quân nhiều. Chỉ là hiện tại nàng tuyệt không muốn thấy cây sáo này, trí nhớ kiếp trước nàng không mất đi, nhưng mấy thứ này nàng cũng không muốn thấy lại.

"Sẽ không!" Tần Thư Dao gần như cắn răng hung dữ nói.

Tần Tuyết Như lập tức cười lạnh nói: "Vậy vì sao đại tỷ khí thế như vậy?"

Tần Thư Dao biết hôm nay cảm xúc bản thân có chút không khống chế được, nếu như không có tiếng sáo này có lẽ nàng còn có thể nhịn một chút, nhưng tiếng sáo này lại làm cho nàng nhớ tới đủ loại kiếp trước.

Trên mặt nàng cười lạnh: "Sẽ không thổi, nhưng sẽ nghe. Tiếng sáo này còn không bằng Lý đại tiểu thư thổi lần trước!"

"Ngươi hoài nghi người của ca ta không tốt?" Mộ Phương Hoa hừ lạnh nói.

Tần Thư Dao có chút đâm lao phải theo lao, hôm nay nàng quả thật có chút không khống chế được, hơn nữa trước mắt những người này mỗi một người nàng đều đắc tội không nổi.

Đúng lúc này, một tiếng cười trong trẻo truyền đến, một đám người nhìn ra cửa, nhìn thấy một gã nam tử mặc xiêm y màu lam, trên tay còn cầm một chiếc quạt xếp, tiêu sái bước vào.

"Ngũ đệ, cuối cùng đệ cũng đến!" Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên đứng lên, sau đó lôi kéo Mộ Thành Hi ngồi vào bên người hắn.

"Ta vừa rồi nghe nói Tứ ca muốn kêu Tình Họa đến hiến vũ, mà Tình Họa cũng dám lấy lý do bệnh không đến, cho nên hoàng đệ đặc biệt sai người mang nàng đến."

Mộ Tử Liệt vốn đang muốn châm chọc khiêu khích một chút, thấy thái độ của Mộ Thành Hi chân thành, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.

"Chẳng qua là một kẻ nữ tử thanh lâu, Ngũ đệ không cần để ở trong lòng!" Mộ Phượng Thiên cười nói.

Mộ Tử Liệt nói; "Trà lâu của Ngũ đệ buôn bán ngược lại không tệ, chỉ là chút bạc này không biết có phải đều rơi vào trong quốc khố hay không thôi!"

Bọn họ vốn không hợp nhau nhiều thứ, cho nên Mộ Tử Liệt cũng không nghĩ sẽ che giấu.

Trên mặt Mộ Thành Hi vẫn mang theo mỉm cười như trước: "Chuyện này không cần Tứ ca lo lắng. Chỉ là Tứ ca đi xa hai năm, làm Phụ hoàng lo lắng không ít đâu!"

Vừa nghe nói chuyện này Mộ Tử Liệt liền tức giận buồn bực không thôi, sở dĩ hắn phải đi xa, nguyên nhân chính là vì Mộ Thành Hi, bằng không hắn thế nào bỏ quên Yến kinh, đi du ngoạn bên ngoài.

Đây là một hồi nội đấu, Tần Thư Dao không nghĩ sẽ tham dự, cũng không đồng ý tham dự. Chỉ là giờ phút này nàng cũng không có biện pháp rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện