Hoàng hậu thấy Tần
Thư Dao không có một chút không yên ổn hay khổ sở, ngược lại còn thoải
mái nhận, bà ta cảm thấy đánh một quyền trên bông vải.
"Nghe nói, trong khoảng thời gian này, thân thể của ngươi vẫn luôn không tốt, cho
nên Bổn cung đặc biệt sai người mang theo Thiên Sơn Tuyết Liên tới đây.
Bồi bổ cho thân thể của ngươi!"
Loại vật này quả thật trân quý, nhưng mà Tần Thư Dao cũng biết làm sao hoàng hậu tốt như vậy, hơn nữa còn thừa dịp Mộ Thiếu Dục không có mà tới đây, còn
tặng những thứ đồ này.
Tần Thư Dao cau mày vốn muốn cự tuyệt,
nhưng mà hoàng hậu lại với nháy mắt với ma ma bên cạnh, ma ma kia lập
tức hiểu ý, mang theo hai ba bà tử to con, đi tới trước mặt Tần Thư Dao, muốn bắt lấy cổ tay của nàng, nhưng mà Tần Thư Dao đã sớm có cảnh giác, vội vàng lui về phía sau hai bước, hơn nữa Thi Vận và Tuyết Ảnh bên
cạnh cũng chắn trước mặt Tần Thư Dao.
"Hoàng hậu nương nương, ngài làm gì vậy?"
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Thiên Sơn Tuyết Liên này là đồ tốt, Bổn cung
nhưng không đành lòng nhìn thấy ngươi lãnh phí. Cho nên Bổn cung ra lệnh cho bọn họ đút vào trong miệng người, để ngươi nếm thử ngay!"
Không nói vị của Tuyết Liên này sau khi nấu lên sẽ thế nào, chỉ là cứng rắn
nhét vào trong miệng Tần Thư Dao như vậy, đây chẳng phải là cố ý muốn
hành hạ nàng sao?
Đương nhiên Tần Thư Dao biết trong tay hoàng
hậu không phải là Thiên Sơn Tuyết Liên thật, chỉ là một đồ giả mà thôi.
Bà ta đặc biệt chọn thời điểm khi Mộ Thiếu Dục không có ở đây, chính là
muốn trừ khử nàng.
Thật may là đám người Thi Vận vẫn luôn bảo vệ ở bên cạnh mình, chưa từng để cho người hoàng hậu thương tổn đến mình nửa phần.
Hoàng hậu đã sớm có chuẩn bị, cho nên bà ta vỗ vỗ tay, lập tức có một đám thị vệ vọt vào.
Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn những thị vệ mặc hắc bào kia, cũng không biết
bọn họ tiến vào khi nào: "Hoàng hậu nương nương, ngài đang làm gì vậy?"
"Làm gì? Bổn cung nghĩ ngươi cũng rõ ràng!" Nói xong, hoàng hậu thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Người đâu, giết tiện nhân dám cãi hoàng mệnh này
cho Bổn cung!"
Chỉ có giết Tần Thư Dao, mới có thể giải trừ mối hận trong tim bà ta, mới có thể làm Mộ Thiếu Dục bị trọng thương.
Mặc dù đám người Tuyết Ảnh và Thi Vận võ công cũng cực cao, nhưng lần này
hoàng hậu đến đã có chuẩn bị, tất cả thị vệ phái tới đều có võ công cao
cường, mà người cũng đông đảo, mấy người Tuyết Ảnh và Thi Vận hoàn toàn
đánh không lại.
Trong lòng Tần Thư Dao có chút khẩn trương và sợ hãi, nhưng nàng biết khẩn trương và sợ hãi cũng
không thể giải quyết được chuyện gì, nàng rút chủy thủ bên hông ra, sau
đó thừa dịp Mộ Phương Hoa chưa chuẩn bị, vội vàng chạy đến Mộ bên người
Phương Hoa, đột nhiên bắt được hai tay của ả, đâm cây chủy thủ lên cổ ả, Mộ Phương Hoa kêu lên thành tiếng.
Hoàng hậu cả kinh, bà ta
không nghĩ tới trên người Tần Thư Dao lại mang theo hung khí, mà mới vừa rồi bởi vì chính mình nhất thời khinh thường, cũng không chú ý tới bên
người Mộ Phương Hoa không có một người nào, không có một thị vệ có võ
công cao cường nào bảo vệ nó.
Cổ Mộ Phương Hoa đau đớn vô cùng,
máu tươi cũng không ngừng chảy xuống, mặc dù không thương tổn đến động
mạch của ả, nhưng máu tươi phun ra như suối.
Hoàng hậu vừa nhìn cũng sợ đến choáng váng, vội vàng bảo thị vệ dừng lại: "Thả Bát công chúa cho Bổn cung!"
Tần Thư Dao cũng vạn bất đắc dĩ mới đi đến bước này, không phải là ngươi
chết thì chính là ta mất, hơn nữa nàng cũng không còn là nữ tử mềm yếu
vô năng như lúc trước, nếu như có nguy hiểm xuất hiện, nàng sẽ cố gắng
bảo vệ mình.
Coi như nàng biết làm bị thương đến Mộ Phương Hoa
đối với mình mà nói cũng không có nửa phần chỗ tốt, nhưng mà hiện tại
nàng muốn giữ được mạng của mình trước đã, nếu như nguy hại đến tính
mạng của mình, như vậy có gì mà cố kỵ nữa.
Mộ Phương Hoa cũng không nghĩ tới Tần Thư Dao sẽ gan lớn như thế, lại dám hành hung trước mặt mọi người.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Mộ Thành Hi đã sớm nhận được tin tức, cho nên vội vàng chạy tới, không
nghĩ tới vừa vào tới liền thấy được một màn máu tanh như vậy, hắn cũng
không nghĩ tới Tần Thư Dao sẽ gan lớn như thế, sẽ kèm Mộ Phương Hoa, hơn nữa một chút cũng không nương tay, trực tiếp đâm Mộ Phương Hoa bị
thương,
để cho hoàng hậu không dám hành động thiếu suy nghĩ
Mộ
Thành Hi mang theo hai thị vệ tới trước, mặc dù hắn đã sớm nhận được tin tức, nhưng cũng không dám quá rõ ràng, hắn nhìn thấy trận thế như vậy
cũng thật sự giật mình.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao, nổi giận nói: "Bắt yêu phụ kia lại cho Bổn cung, yêu phụ kia điên rồi!"
Mộ Thành Hi nhíu mày một cái, hắn biết không phải bị ép đến bất đắc dĩ, Tần Thư Dao tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy.
truyện chỉ đăng tại diễn đàn lê quý đôn,
"Dao Nhi, đây là thế nào?"
Tần Thư Dao nhìn Mộ Thành Hi nói: "Vậy mời đám thị vệ kia lui ra trước."
Mộ Thành Hi liếc mắt nhìn căn phòng đầy người, trong lòng cũng đã hiểu
được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng qua là Mộ Phương Hoa bị thương, hơn nữa nhiều người đều thấy Tần Thư Dao hành hung như vậy, coi như hắn có lòng muốn vì Tần Thư Dao thoát tội cũng có chút khó khăn.
Hoàng hậu lạnh mặt phất phất tay, thị vệ trong phòng mới lui ra ngoài toàn bộ.
Sau khi tất cả thị vệ đều lui ra ngoài, Tần Thư Dao mới buông tay Mộ Phương Hoa ra, máu trên cổ Mộ Phương Hoa còn đang chảy không ngừng, hoàng hậu
sợ Mộ Phương Hoa sẽ chết ở trong tay Tần Thư Dao, cho nên vội vàng ra
lệnh cho người mời thái y tới.
Lúc này Tần Thư Dao cũng đã mệt lả ngã ngồi ở trên ghế, rốt cuộc Mộ Phương Hoa lấy được tự do vội vàng
chạy tới chỗ hoàng hậu, nhưng mà ả không dám nói lời nào, chỉ sợ nói một câu mạng của bản thân sẽ không còn.
Hoàng hậu ra lệnh cho nha
hoàn bên cạnh nhanh cầm máu cho Mộ Phương Hoa, sau đó lại sai người đỡ
Mộ Phương Hoa đến Thiên Phương nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này,
Tần Thư Dao vẫn luôn ngơ ngác ngồi ở trên ghế, nàng biết mình thất thủ
đâm bị thương Mộ Phương Hoa, ngay cả nàng có một vạn lý do, hoàng hậu
cũng có cớ xử tử mình.
Bởi vì Mộ Phương Hoa bị thương, cho nên
hoàng hậu cũng không để ý tới Tần Thư Dao nữa, nàng cũng không lo lắng
Tần Thư Dao chạy trốn, bởi vì toàn bộ xung quanh đây đều là người của bà ta, mọi hành động của Tần Thư Dao trốn không khỏi mắt của bà ta.
Mộ Thành Hi ngồi ở trên ghế thấy Tần Thư Dao ngơ ngác, nhíu mày một cái,
kể từ sau khi hắn thành thân, hắn rất ít gặp Tần Thư Dao, một là nam nữ
khác biệt, hai cũng là Mộ Thành Hi muốn chặt đứt nhớ nhung trong lòng.
Chẳng qua là khi hắn biết Tần Thư Dao gặp nguy hiểm, vẫn lập tức chạy tới,
chẳng qua là hắn đã tới quá muộn, chỉ thiếu chút nữa, nếu như hắn sớm
tới một bước như vậy chuyện cũng không đến nước này, như vậy hắn cũng có biện pháp cứu Tần Thư Dao từ trong tay hoàng hậu ra.
Đột nhiên,
Tần Thư Dao ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Mộ Thành Hi, khóe miệng lại nở
nụ cười thản nhiên: "Ngũ hoàng tử, đa tạ huynh!"
Nếu như cả đời
này, vận mệnh của nàng đều như vậy, thì nàng cũng không hối hận, dù sao
những người từng tổn thương đến nàng, phản bội nàng, cũng bị trừng phạt
thích đáng, mà nàng cũng coi như lấy được một người thương yêu, nàng nhớ tới đêm qua Mộ Thiếu Dục còn nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng, cười muốn nàng sinh cho hắn một đứa con trai.
Chẳng qua là tất cả đây thoáng như trăng trong nước, làm cho người ta hoàn toàn không bắt được.