Tĩnh Thu cũng đã ở trong cung gần mười năm, cho tới bây giờ tranh đấu trong
hậu cung cũng không dừng lại, nàng có thể sống đến bây giờ cũng bởi vì
nàng cực kỳ rõ ràng nên làm cái gì, không nên làm cái gì ở trong hậu
cung này..
"Mặc kệ Hoàng hậu nương nương
muốn như thế nào, Tần trắc phi cũng là trắc phi của Tam hoàng tử, hoàng
thượng bảo nô tỳ đi hầu hạ, đương nhiên nô tỳ không thể từ chối!"
Ly Nhi lại nói: "Lần này ta tìm cô cô, cũng không phải là việc khó gì! Chỉ cần cô cô làm theo những gì Hoàng hậu nương nương ra lệnh, nhất định
Hoàng hậu nương nương sẽ không bạc đãi cô cô!"
Tĩnh Thu cũng
không phải người ngu, đương nhiên có thể hiểu lần này Ly Nhi tìm mình có dụng ý gì. Chẳng qua là đời này nàng cũng chỉ nghe lệnh một người, coi
như là hoàng hậu nàng cũng sẽ không nghe theo.
"Ta nghĩ lần này ngươi tìm nhầm người rồi! Hoàng hậu nương nương muốn diệt trừ Tần trắc phi, sao không phái người của bản thân."
Nơi này không có người ngoài, cũng chỉ có hai người bọn họ, cho nên Tĩnh Thu cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ly Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lá gan của Tĩnh Thu lớn
như vậy, chỉ là nàng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, chốc lát sau
liền lại lộ ra khuôn mặt tươi cười vừa rồi: "Tĩnh Thu cô cô đã biết, như vậy ta cũng không nói nhảm. Hoàng hậu nương nương nói, chỉ cần cô cô có thể diệt trừ Tần trắc phi, qua hết năm ngài ấy sẽ để cô cô ra khỏi
cung, hơn nữa cho cô cô một trăm lượng hoàng kim, để nửa đời sau của cô
cô sống cuộc sống không lo!"
Cung nữ trong hoàng cung, không phải muốn leo lên long sàng, thì là muốn hết khổ, có bạc ra khỏi cung sống
vui vẻ qua ngày. Tĩnh Thu cũng đã sớm đến tuổi có thể xuất cung, nhưng
mà nàng chậm chạp không xuất cung, là bởi vì hoàng hậu nương nương vẫn
áp chế.
Chợt Tĩnh Thu cười lạnh một tiếng: "Ta đợi ở hoàng cung
cũng đã mười năm, bên ngoài cũng đã sớm không có người thân. Đã sớm quen cuộc sống trong cung!"
Đây là uyển chuyển cự tuyệt, Ly Nhi nhíu
mày một cái, tươi cười trên mặt cũng biến mất: "Ngươi đừng rượu mời
không uống chỉ thích uống rượu phạt, Hoàng hậu nương nương cho ngươi mặt mũi, mới cho ngươi ân huệ như vậy. Nếu ngươi không quý trọng, cũng đừng trách Hoàng hậu nương nương không khách khí!"
"Ngươi trở về bẩm
báo với Hoàng hậu nương nương, đời này Tĩnh Thu chỉ thuần phục một mình
Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng muốn Tần trắc phi chết, như vậy Tĩnh Thu
sẽ lập tức làm!" Nói xong cũng không để ý tới Ly Nhi nữa, quay đầu bước
đi.
Ly Nhi nhìn dáng vẻ cao ngạo này của Tĩnh Thu vừa tức vừa
hận, nhìn bóng lưng của nàng: "Phi! Thật sự cho mình là phi tử rồi hả?
Người nào không biết ngươi muốn leo lên giường hoàng thượng, chỉ tiếc
hoàng thượng không thích ngươi!"
Mặc dù, giọng nói của Ly Nhi có
chút nhỏ, nhưng Tĩnh Thu lại nghe được rõ ràng, nàng nhíu mày một cái,
cuối cùng cũng không có nói gì, nhanh chóng rời khỏi Ngự Hoa viên.
Trong cung Tịch Nguyệt, cũng có cung nữ khác, chẳng qua là những cung nữ kia
cũng sẽ không chủ động nói chuyện với Tần Thư Dao, Tần Thư Dao cũng hài
lòng. Sau khi nàng đi dạo quanh cung điện, thân thể cũng có chút mệt
mỏi, trở lại phòng ngủ của mình liền thấy Tĩnh Thu đã đặt canh gà đã nấu xong lên trên bàn.
"Trắc phi nương nương, đây là canh gà vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng ngài nhanh uống đi!"
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tĩnh Thu, tuy dáng dấp nữ tử trước mắt không
tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng cũng coi như thanh tú, số tuổi cũng chừng ba
mươi, số tuổi này không thể nào xuất cung, chờ ở trong cung đến năm mươi tuổi xuất cung thì làm ma ma giáo dưỡng cho các đại viện trong kinh
thành..
Mặc dù xuất cung làm cho ma ma giáo dưỡng cho người ta cũng được người tôn trọng, nhưng cả đời này đều cô
độc một mình. Cũng có không ít ma ma sau khi xuất cung sẽ nhận nhi tử
của thân thích làm con, dù sao cũng chưa từng sống chung một ngày nào,
những người con này hơn phân nửa cũng do tham kim tiền của bọn họ, nếu
nói hiếu thuận, cũng chỉ là như thế. Mọi người cũng chỉ theo như nhu cầu thôi.
"Đa tạ cô cô! Vừa đúng lúc ta cũng cảm thấy bụng có chút đói!" Nói xong, Tần Thư Dao liền ngồi xuống, cầm lên từ từ ăn.
Tĩnh Thu là người hoàng thượng phái tới, mới
vừa rồi thấy vẻ mặt hoàng
thượng biết mình có thai, cũng sẽ không hại mình. Cho nên, một chút Tần
Thư Dao cũng không lo lắng Tĩnh Thu sẽ hạ độc trong canh gà.
Sau
khi uống xong canh gà, Tần Thư Dao cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao nơi này cũng là một nơi xa lạ, ngay cả Tần Thư Dao bình tĩnh đi nữa, cũng vẫn
có mấy phần lo âu và bất an.
Tĩnh Thu biết quan sát, đương nhiên
cũng nhìn thấu Tần Thư Dao không an tâm và nghi ngờ, nàng cười đi tới
bên cạnh Tần Thư Dao nói: "Trắc phi nương nương không quen nơi này nhỉ.
Hôm nay cũng không còn sớm nữa, nô tỳ giúp người tắm rửa thay y phục
trước, sau đó sẽ giúp người xoa bóp vai, người cũng có thể nghỉ ngơi một chút!"
Tần Thư Dao cảm thấy như vậy cũng tốt, một là có thể giết khoảng thời gian nhàm chán, hai cũng có thể không để cho mình suy nghĩ
lung tung. Cho nên liền gật đầu.
Tĩnh Thu lập tức ra lệnh cho
cung nữ khác đi chuẩn bị nước nóng, sau đó giúp đỡ Tần Thư Dao lấy trâm
và hoa xuống, rồi hầu hạ Tần Thư Dao thay y phục tắm rửa.
Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, Tần Thư Dao liền nằm ở trên nhuyễn tháp, mà
Tĩnh Thu ngồi ở trên ghế tròn nho nhỏ, nhẹ nhàng giúp đỡ Tần Thư Dao xoa bóp bả vai.
Có lẽ là ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên
Tần Thư Dao đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, có lẽ là vẫn bất an tâm đột
nhiên yên tĩnh trở lại. Tần Thư Dao vừa mới nằm ở trên nhuyễn tháp không bao lâu, liền ngủ mất.
Tĩnh Thu thấy Tần Thư Dao ngủ liền lấy một tấm chăn đắp lên cho Tần Thư Dao, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Một đêm này, Tần Thư Dao ngủ vô cùng ngon, đợi khi nàng tỉnh lại lần nữa,
trời đã tờ mờ sáng, nàng xoa hai mắt của mình, khi muốn bò dậy, chợt cửa bị nặng nề mở ra.
Tần Thư Dao vội vàng đứng lên, lại thấy Mộ Thiếu Dục phong trần mệt mỏi vọt vào.
Mộ Thiếu Dục đi tới bên người Tần Thư Dao, thấy Tần Thư Dao vẫn bình an vô sự, liền vội vàng ôm nàng vào trong ngực: "Nàng không sao là tốt rồi!"
Đầu tiên là Tần Thư Dao sửng sốt, theo sau là trong lòng cảm kích, ngày đó
Mộ Thiếu Dục từng nói muốn ở trong quân doanh mấy ngày, để cho một mình
nàng ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt. Lại không nghĩ rằng Mộ Thiếu Dục
mới đi ra ngoài một ngày, đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Mà hiển nhiên là Mộ Thiếu Dục vội vàng chạy về, không nói đoạn đường này ra roi thúc
ngựa, chính là hiện tại cửa cung vừa mới mở ra.
"Thiếp không
sao!" Tần Thư Dao tránh thoát khỏi trong ngực Mộ Thiếu Dục, sau đó cúi
đầu vuốt bụng bằng phẳng của mình: "Thái y nói thiếp đã có thai hơn một
tháng rồi!"
Mộ Thiếu Dục đã sớm biết, ngày hôm qua sau khi Tần
Thư Dao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mộ Thành Hi đã phái người đi thông
báo cho Mộ Thiếu Dục. Nhưng mà chờ Mộ Thiếu Dục biết trở về kinh thành,
trời đã tối rồi, cửa cung cũng bị đóng lại. Mặc dù hắn có biện pháp có
thể xông vào cung, nhưng hắn biết nếu như lần này hắn tùy tiện xông vào
cung, như vậy theo như hoàng hậu nói, những chuyện làm trước đó đều là
kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hơn nữa Mộ Thành Hi cũng nói với Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao không có nguy hiểm gì, hoàng hậu cũng tạm thời không
gây thương tổn cho Tần Thư Dao được.