"Coi như nghe thấy
thì như thế nào, người trong cung cũng biết nàng bởi vì đâm công chúa bị thương mới bị giam ở chỗ này. Trong cung ai không biết cung Tịch Nguyệt này là một nơi ma quỷ lộng hành, chỉ đáng thương chúng ta, cũng phải
theo tới chịu khổ!"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Tĩnh Thu nhìn Tần Thư Dao, thấy nàng nhíu chặt mày, thì lập tức vọt tới, lớn tiếng nói: "Là ai ở chỗ này nói bậy nói bạ!"
Núp ở phía sau cây, hai cung nữ không nghĩ tới Tần Thư Dao và Tĩnh Thu lại ở chỗ này, bị dọa đến nhanh quỳ xuống, thấp giọng nói: "Trắc phi nương
nương cát tường!"
Tần Thư Dao nhìn thân thể hai người bọn họ run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: "Mộc quý phi các ngươi nói là ai?"
Mặc dù nàng không muốn biết quá nhiều chuyện trong cung, nhưng hiện tại
nàng cũng ở nơi này, nàng phải hiểu rõ ràng, mới không để cho hoàng hậu
nhân cơ hội hạ độc thủ.
Hai cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau, im
lặng trong chỉ chốc lát, một cung nữ trong đó mới nhẹ giọng nói: "Hồi
trắc phi nương nương, Mộc quý phi kia chính là mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử,
đã từng ở nơi này, sau lại bởi vì khó sinh mà chết!"
Lúc này một
cung nữ khác lại nói: "Chỉ là cũng có người truyền, Mộc quý phi không
phải bị khó sinh mà chết, mà là có người hạ độc hãm hại. Ban đầu Mộc quý phi rất được hoàng thượng sủng ái, trong hậu cung có không ít phi tần
cũng đỏ mắt ghen tỵ. Kể từ sau khi Mộc quý phi chết, trong cung điện này liền có ma quỷ lộng hành, nghe không ít cung nữ và thái giám đều nói đã từng nhìn thấy âm hồn của Mộc quý phi dạo chơi ở trong này!"
Phải nói là quỷ hồn, như vậy Tần Thư Dao cảm giác giống mình. Nàng là người
đã chết qua một lần, đương nhiên trong lòng không có bao nhiêu sợ hãi.
Chỉ là đối với hai cung nữ này, nàng cảm giác có chút kỳ lạ, chẳng qua
là nàng không hỏi nhiều, chỉ lạnh lùng nói: "Sau này, những lời thế này
cũng chớ nói lung tung, nếu như bị hoàng thượng nghe được, như vậy chỉ
có một con đường chết. Được rồi, tất cả đứng lên đi, đi làm chuyện của
mình đi!"
Hai cung nữ kia lập tức gật đầu: "Đa tạ trắc phi nương
nương!" Nói xong, hai người vội vàng bò từ dưới đất dậy, sau đó vội vàng bỏ đi.
Đợi sau khi hai người bọn họ đi xa, Tần Thư Dao mới hỏi Tĩnh Thu: "Bọn họ nói thật?"
Tĩnh Thu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nơi này đúng là chỗ ở của Mộc quý phi,
cũng quả thật từng nghe người phía dưới nói từng thấy quỷ, cho nên nơi
này vẫn lộn xộn, cũng không ai dám đi vào dọn dẹp. Lần này nếu không
phải hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ, bọn họ cũng không dám tùy tiện đi
vào!"
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tĩnh Thu, cười nói: "Bọn họ nói
đêm qua nghe được âm thanh quỷ khóc, chỉ là ta ngủ rất say, xem ra là
người không biết không sợ."
Tĩnh Thu liếc mắt nhìn Tần Thư Dao,
thấy nàng biết nơi này như thế vẫn thản nhiên và thờ ơ, ngược lại có mấy phần nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu những nữ tử khác sợ đã sớm bị dọa
sợ.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Theo ta đi một vòng nữa, trở về nghỉ ngơi cũng tốt. Tránh cho buổi tối nếu nghe được âm thanh quỷ khóc, thì phiền toái!"
Tĩnh Thu vẫn đi theo sau lưng Tần Thư Dao, hiện tại nàng có chút hiểu vì sao Mộ Thiếu Dục sủng ái Tần Thư Dao như vậy.
Buổi tối, sau khi Tần Thư Dao tắm rửa thay quần áo, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Nhưng mà còn chẳng được bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc thê
lương. Tần Thư Dao nhíu mày một cái, nàng cười lạnh một tiếng, cố ý từ
trên giường bò dậy, la lớn: "Tĩnh Thu... Tĩnh Thu..."
Một đêm này Tĩnh Thu gác đêm ở bên ngoài, nàng nghe thấy tiếng thét chói tai của
Tần Thư Dao lập tức vọt vào. Lại thấy Tần Thư Dao đã ngồi dậy ở trên
giường, sau đó cầm một cây nến, đi về phía cửa.
"Trắc phi nương nương, người không sao chứ!"
Tần Thư Dao vội vàng làm một động tác chớ có lên tiếng, Tĩnh Thu cũng theo
Tần Thư Dao lặng lẽ đi ra ngoài. Tiếng khóc này càng ngày càng thê
lương, mà lúc này từng cơn gió đêm thổi qua, hóa trang tiếng khóc thê
lương như vậy, ngược lại thật sự có mấy phần kinh khủng.
"Là người nào ở nơi nào?"
Giọng nói của Tần Thư Dao của có chút run rẩy, cây nến trong tay cũng cầm
chặt hơn, nàng quay đầu hướng nhìn Tĩnh Thu, Tĩnh Thu lập tức hiểu ý,
cầm cây gậy nhặt được ở trong sân Tần Thư Dao lên.
Tiếng khóc càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng bi thương.
Chẳng qua là mới đi đến gần, âm thành kia
dường như lại bay xa. Tần Thư Dao
biết nhất định là có người lừa gạt, mà người đó nói không chừng cũng
chuyên dùng khinh công. Nàng nhíu mày một cái, nếu chỉ là cung nữ như
vậy nàng còn có biện pháp đối phó, nhưng nếu là người có võ công, như
vậy nàng không có một chút nắm chắt nào.
Nàng nhíu mày một cái,
lấy cái còi vẫn đeo bên hông ra, sau đó cầm cái còi dùng sức thổi một
cái. Chỉ mới thổi xuống, tiếng khóc bi thương này lại vang lên.
Tần Thư Dao lớn tiếng nói: "Quý phi nương nương, ta không thù không oán với ngài, vì sao ngài vẫn còn ở nơi này khóc thút thít?"
Chẳng qua là lời này vừa nói ra, tiếng khóc bi thương kia vang lên lần nữa.
Chẳng qua là lần này không chỉ có tiếng khóc, còn truyền đến âm thanh
oán hận: "Là ngươi... Là ngươi hại chết ta... Ta muốn ngươi nợ máu trả
bằng máu!"
Tần Thư Dao cố ý sợ hãi nói: "Quý phi nương nương tìm nhầm người rồi, ta chỉ mới vừa vào cung, chưa từng hại người nào!"
Tĩnh Thu nhìn Tần Thư Dao một cái, chỉ cảm thấy rất cổ quái, mới vừa rồi
biểu hiện của Tần Thư Dao không sợ một chút nào, sao vào lúc này cách
càng gần nàng lại càng sợ. Chẳng lẽ nàng cũng thật sự tin tưởng trong
cung điện có quỷ hồn? Chỉ là vì sao nàng còn muốn chạy ra!
Giọng
nói kia lộ ra nồng đậm không cam lòng và oán độc: "Chính là ngươi...
Chính là các ngươi hại chết ta... Các ngươi phải nợ máu trả bằng máu..."
Lời này vừa mới vang lên, một bóng dáng tuyết trắng đã nhẹ nhàng tới đây,
Tần Thư Dao thấy cái bóng kia thì thật sự giật mình. Chỉ là cũng chỉ
trong nháy mắt thôi, đợi sau khi bình tĩnh lại, nàng lại giả bộ sợ hãi
nói : "A... Có quỷ ..."
Tần Thư Dao không thấy rõ lỗ hổng trước
mặt người nọ, bởi vì cũng bị sợi tóc đen nhánh che kín, nàng là một
người đã chết một lần, mặc dù tin tưởng nhân quả luân hồi, nhưng quỷ
này, nàng lại không tin.
Nàng nhìn nữ quỷ bay trên không trung,
chợt cười lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới trong hậu cung này cũng có
người dám giả thần giả quỷ!"
"Quỷ" bay trên không trung có mấy
phần nghi ngờ, chẳng qua là khi muốn bay tới bên người Tần Thư Dao, chợt bị một phi đao đâm trúng, y phục tuyết trắng lập tức dính vết máu đỏ
tươi.
Tĩnh Thu bị một màn đột nhiên đến này làm sợ kêu thành tiếng, Tần Thư Dao hơi híp mắt, cười lạnh một tiếng.
Lúc này Mặc Kiếm bay từ chỗ tối ra, hắn vội vàng dùng sợi giây trói “Quỷ”
này lại, sau đó ôm quyền nói với Tần Thư Dao: "Để trắc phi nương nương
bị sợ hãi!"
Tần Thư Dao khẽ lắc đầu: "Nếu không phải ngươi kịp
thời xuất hiện, sợ là hiện tại ta cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này
rồi. Chẳng qua là cũng đang ở trong cung, ngươi cũng không nên ở lâu!"
Mặc Kiếm cũng biết mình ở trong cung còn cần bí mật, cho nên cũng không
dừng lại thêm nữa, nhìn Tĩnh Thu một cái, liền bay lên mái hiên biến mất ở trong màn đêm.
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn nam tử bị thương nặng quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Tĩnh Thu: "Đi tìm
những cung nữ kia!"
Bọn họ vừa mới làm ra động tĩnh lớn như vậy,
cho nên không có một người nào, không có một cung nữ nào thức dậy, xem
ra hoàng hậu đã mua được mọi người nơi này. Chỉ có một mình Tĩnh Thu
chưa từng bị mua chuộc.