Lúc này Tần Tuyết Như cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái, Ngọc Bích đứng ở một bên lo lắng, nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Tần Tuyết Như hốt ha hốt hoảng sờ gò má của mình, lại phát hiện trên mặt thế nhưng nổi lên một đống mẩn nhỏ, nàng ta buồn bực nói: "Mau lấy gương tới đây!" diễn đàn lê quý đôn
Ngọc Bích vội vàng tìm cho Tần Tuyết Như một cái gương, sau đó đưa cho Tần Tuyết Như, mà lúc này trên mặt Tần Tuyết Như những mẩn đỏ kia cũng càng thêm nghiêm trọng, nàng ta cầm lấy gương chỉ nhìn thoáng qua, tức thì kinh hãi ném gương xuống mặt đất.các bạn đang đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn
"Ngươi hạ độc?" Vẻ mặt Tần Tuyết Như oán hận nhìn Tần Thư Dao, nhưng mà giờ phút này Tần Thư Dao cũng không tốt hơn nhiều so với Tần Tuyết Như, trên mặt nàng cũng đỏ bừng, cũng nổi lên không ít mẩn nhỏ màu đỏ. Chính là mẩn nhỏ màu đỏ của Tần Thư Dao không có làm người ta sợ hãi như Tần Tuyết Như vậy.
Lục Trúc thấy thế hô lớn: "Còn không nhanh báo cáo lão phu nhân và phu nhân, mau đi mời đại phu đến xem!"
Hai đích nữ Tần gia cùng nhau trúng độc làm cho hai người Tần lão phu nhân và Ngô thị lo lắng, Ngô thị vừa thấy mẩn đỏ trên mặt Tần Tuyết Như, thì giật nảy mình, vội vàng ôm Tần Tuyết Như khóc lên: "Con của ta... Con làm sao vậy?"
Tần Thư Dao nằm ở một bên giống như còn vài phần sức lực, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi Tiết biểu muội đến tặng một hộp điểm tâm, con thấy hình dáng ngon mắt, cũng muốn cho tam muội nếm thử, không nghĩ tới..."
Tần Tuyết Như không chỉ có cả toàn thân bị nổi mẩn đỏ, mà toàn thân vừa đau lại ngứa, vết mẩn đỏ trên tay đều bị nàng ta gãi vỡ ra, Ngô thị vội vàng sai người trói Tần Tuyết Như lại, sợ Tần Tuyết Như cào rạch mặt mình.
Tần lão phu nhân vốn đã không thích Tiết Nhã, hiện tại nghe nói là Tiết Nhã ra tay, lập tức nói với Lục ma ma: "Đi mời biểu tiểu thư đến đây!"
Lúc này Phùng thái y cũng đã vội vàng đi tới, đầu tiên là ông bắt mạch cho Tần Thư Dao, lại bắt mạch cho Tần Tuyết Như, chỉ cảm thấy mạch tượng của hai người bọn họ tương tự nhau, nhưng mà Tần Tuyết Như còn nghiêm trọng hơn Tần Thư Dao nhiều.
"Giống như đại tiểu thư bị dị ứng, ta viết cho tiểu thư mấy thang thuốc, uống vài ngày thì không còn gì đáng ngại nữa. Tam tiểu thư cũng giống bị dị ứng, chỉ là nàng nghiêm trọng hơn đại tiểu thư nhiều, ta cũng viết mấy thang thuốc giống nhau, sau đó uống vài ngày xem thử!" Nói xong lập tức ngồi ở một bên, viết mấy thang thuốc, sau đó lập tức bảo nha hoàn một bên đi bốc thuốc.
Tiết Nhã nghe nói hai người Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như đều cùng nhau bị dị ứng, trong lòng vừa kích động vừa lo lắng, nàng ta hạ thuốc quả thật giống như dị ứng, nhưng mà trên thực tế thì không phải là dị ứng.
Nàng ta không nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng đưa những thứ điểm tâm đó đến chỗ Tần Tuyết Như, mà Tần Tuyết Như cũng lại ăn.
Tiết Nhã vừa đi vào Như Ý Uyển, liền nhìn thấy một đám người đều vây quanh ở trong phòng, nàng ta vội vàng trốn ở một bên không dám đi vào bên trong.
Sắc mặt Tần lão phu nhân khó coi, bà vừa thấy Tiết Nhã đến, lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào điểm tâm còn dư trên bàn, phẫn nộ quát: "Những thứ này là ngươi làm?"
Tiết Nhã chưa từng thấy qua bộ dạng Tần lão phu nhân tức giận, tuy rằng trong ngày thường Tần lão phu nhân luôn lạnh lùng nhàn nhạt với nàng, nhưng mà cho tới bây giờ đều chưa có quở trách qua.
Nàng ta giật nảy mình, vội vàng lắc đầu, sau đó lại vội vàng giải thích nói: "Vừa rồi cháu tặng cho Biểu tỷ một đĩa điểm tâm, chỉ là không phải cái này!"
Lục Trúc đứng ở một bên lau nước mắt, khóc nói: "Nô tì đều luôn ở cùng tiểu thư, tiểu thư nói trong ngày thường Tam tiểu thư thích ăn điểm tâm nhất, liền mang điểm tâm Biểu tiểu thư đưa tới đến đây. Vốn Tam tiểu thư còn ghét bỏ điểm tâm này, không muốn ăn. Nhưng mà ngay sau khi tiểu thư ăn hai cái, còn nói muốn tặng cho Nhị tiểu thư và Tứ thiếu gia, Tam tiểu thư mới thử một cái."
Tuy rằng trong lời Lục Trúc nói không nói một câu đến việc Tiết Nhã hạ độc, nhưng cũng ám chỉ không ít. Tuy rằng Tần lão phu nhân lớn tuổi, nhưng vẫn còn minh mẩn, lập tức nghe ra ý tứ trong lời Lục Trúc nói.
Tần lão phu nhân lạnh mặt, chỉ vào Tiết Nhã mắng: "Còn không mau đưa thuốc giải ra!"
Tiết Nhã sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt: "Cháu thật sự không có hạ độc!"
"Không có hạ độc? Vậy vì sao hiện tại bọn họ biến thành bộ dạng này?" Tần lão phu nhân nói
với Lục ma ma ở một bên: "Trói nó lại cho ta, tiếp đó đánh ba mươi bản, xem nó có giao ra hay không!"
Vốn một lòng nhìn nữ nhi của mình, Ngô thị nghe thế, lập tức vọt ra, gục trước mặt Tiết Nhã, cầu xin nói: "Lão phu nhân, người tha cho nó lần này đi, nó cũng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Nhất định là vài ngày trước Dao Nhi tặng một nha hoàn cho Hàn công tử, cho nên nó mới có thể ghi hận trong lòng!"
Vừa rồi Lục Trúc nói những lời kia, Ngô thị đều nghe được rõ ràng. Nếu thật sự để Tiết Nhã nói ra tình hình thực tế, như vậy không chỉ có Tần Tuyết Như bị trách phạt, chính bản thân bà ta cũng sẽ bị mang tội danh không biết cách dạy nữ nhi!
Tiết Nhã kinh hoảng nhìn Ngô thị, những lời này của Ngô thị là muốn để cho nàng ta thừa nhận bản thân bởi vì ân oán cá nhân, cho nên mới cố ý hạ độc. Nàng ta gắt gao nắm chặt nắm tay, nàng ta không cam lòng.
Nhưng mà Ngô thị ở một bên lại dùng sức ngắt lên cánh tay của nàng ta, sau đó cảnh cáo liếc mắt nhìn Tiết Nhã một cái.
Tiết Nhã bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể khóc nói: "Cầu lão phu nhân bỏ qua cho cháu lần này, qua hai năm nữa là cháu đã tiến vào cửa Hàn gia, nhưng mà giờ phút này biểu tỷ lại đưa nha hoàn bên người cho Hàn công tử, trong lòng cháu oán hận, cho nên mới làm ra loại chuyện này!"
Lúc trước là chính hai người Ngụy Tử và Hàn Thế Quân vụng trộm hẹn hò ở núi giả, chuyện này không chỉ có người trong phủ thấy được, mà cả Tam tiểu thư Trịnh gia và Tam hoàng tử đều thấy được.
Cho nên cho tới bây giờ Tần lão phu nhân đều không cảm thấy Tần Thư Dao xử lý không tốt, ngược lại cảm thấy tấm lòng của nàng quá mức nhân hậu, như loại nô tài tư thông cùng nam nhân bên ngoài này, sẽ bại hoại thanh danh của Tần Thư Dao. Tần Thư Dao không có đánh trượng hoặc là trách phạt đã tính là không tệ rồi.
"Tên tiểu tử Hàn gia kia vốn không phải là kẻ tốt gì, chính ngươi kiên quyết dính lên cũng trách không được người khác. Nhưng mà hắn quyến rũ ngươi, thế nhưng còn muốn quyến rũ nha hoàn bên người Dao Nhi, chẳng lẽ Dao Nhi còn có thể đánh chết nha hoàn kia hay sao?" Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói: "Tuy rằng ngươi làm ra loại chuyện hạ lưu này, làm Tần gia chúng ta cũng bị chịu nhục nhã. Nhưng cho tới bây giờ chúng ta cũng không đuổi ngươi đi, ngươi lại tốt lắm, bởi vì chút việc nhỏ kia cũng dám làm ra loại chuyện hạ độc này. Thôi được, Tần gia là chứa không được ngươi, ngươi vẫn nên tìm con đường khác đi."
Tiết Nhã vừa nghe càng thêm khủng hoảng cùng vô thố, nàng ta quỳ lết về phía trước hai bước, khóc nói: "Kính xin lão phu nhân tha cho cháu lần này, cháu đã không cha không mẹ, còn có chỗ nào có thể cho cháu dung thân đây!"
Tần lão phu nhân lạnh lùng nói: "Không phải là ngươi còn có một nhà cậu sao."
Nhà mẹ đẻ Ngô thị không chỉ không giàu có bằng Tần gia, hơn nữa người mợ kia của Tiết Nhã là một người khỏe mạnh ngang ngược, còn có ba đứa con của Ngô gia, người nào cũng đều ham ăn biếng làm, mà còn háo sắc cực kỳ.
Tiết Nhã lại truyền ra loại gièm pha này nữa, đi Ngô gia chỉ có bị nhục nhã hơn. Nơi nào an nhàn và thoải mái như ở Tần gia vậy
"Lão phu nhân, cháu không đi nhà cậu. Lão phu nhân, cháu đưa thuốc giải ra, xin lão phu nhân hãy tha cho cháu lần này." Tiết Nhã khóc cầu xin tha thứ, nói.
Sau đó lại nhìn thoáng qua Thủy Châu, Thủy Châu lập tức lấy một bình dược nhỏ tinh xảo từ trong người ra, Lục ma ma lập tức đưa đến trong tay Phùng thái y, Phùng thái y ngửi ngửi, xác định có thể dùng, Tần lão phu nhân mới bảo nha hoàn đưa thuốc giải này cho hai người Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như ăn vào.