Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Bệnh Ma Quấn Thân Hối Hận Lúc Trước


trước sau

Tần Tuyết Như chán ghét đẩy Tĩnh Nguyệt ra, không kiên nhẫn nói: "Trên người ta lại không ướt, không cần ngươi lau!"

"Quả nhiên là Tam muội uống say rồi, mọi người nhìn một cái rõ ràng trên người đều đã ướt, vậy mà còn không thừa nhận!" Tần Thư Dao cười nói: "Kính xin công chúa cho phép dân nữ đưa muội muội về phòng nghỉ ngơi!"

Mấy năm nay, tuy rằng trưởng công chúa Hoa Phượng đều có tổ chức yến hội, thế nhưng cực ít chủ động tham dự. Hôm nay cũng chơi vui vẻ, liền cười gật đầu, nói: "Cũng tốt, mang nàng xuống nghỉ ngơi nghỉ đi!"

Ngọc Bích lập tức đỡ Tần Tuyết Như, sau đó đi theo nha hoàn phủ công chúa đến sương phòng.

Lúc này, đám người Mộ Thành Hi cũng đi đến, Mộ Phương Hoa lập tức đứng lên, đi đến bên người Mộ Tử Liệt, làm nũng nói: "Ca ca, sao lúc này mới đến vậy!"

Một đám quý nữ lập tức đứng lên, cúi người thi lễ với vài vị hoàng tử này.

Đám người Mộ Thành Hi lại cúi người chào trưởng công chúa Hoa Phượng, sau đó cười nói: "Cô cũng bất công quá, có ăn ngon chơi vui, cũng không bảo chúng con đến!"

Tâm tình trưởng công chúa Hoa Phượng rất tốt, cười mắng: "Lần sau ta cũng không dám lại quên các ngươi, miễn cho còn nói ta bất công!"

Lúc này đã có thị nữ lại bày ra một bàn, đám người Mộ Thành Hi theo thứ tự ngồi xuống.

Tần Thư Dao lẳng lặng đứng ở một bên, hơi cúi đầu.

Mộ Tử Liệt cười nói với trưởng công chúa Hoa Phượng: "Vừa rồi Ngũ đệ đụng phải Tần đại cô nương, muốn nàng đưa cành hoa mai nàng cầm trong tay cho đệ ấy. Tần đại cô nương không chịu, ngũ đệ liền tức giận!"

Ý tứ trong lời nói này lộ ra nồng đậm ái muội.

Vốn Tần Thư Dao đang cho rằng chỉ cần không hé răng, có thể tránh thoát thị phi, không nghĩ tới vẫn là không được.

Sắc mặt Mộ Thành Hi cũng có chút lúng túng, hắn vội vàng đứng lên, cúi người chào Tần Thư Dao, một bộ dạng hào hoa phong nhã: "Vừa rồi là ta lỗ mãng, thanh danh cô nương quan trọng hơn, đương nhiên không đồng ý đưa hoa!"

Tuy rằng thanh danh của Mộ Thành Hi ở bên ngoài không tốt, nhưng lại không dính vào nữ tử đàng hoàng, nhất là nữ tử giống như Tần Thư Dao vậy.

Chính là Mộ Tử Liệt cố ý muốn cho Mộ Thành Hi xấu mặt trước mặt mọi người mặt mà thôi.

Tần Thư Dao thấy Mộ Thành Hi không có ác ý, nhưng Mộ Tử Liệt lại đáng giận cực kỳ, việc này không có ai nhìn thấy, chỉ cần không ai đề cập, thì không có người biết.

May mắn vừa rồi nàng kiên định, không đưa hoa cho Mộ Thành Hi, bằng không sợ là lúc này thanh danh bản thân cũng bị hủy.

Trưởng công chúa Hoa Phượng chưa từng thấy Mộ Thành Hi nghiêm túc như vậy, lại thấy vẻ mặt Tần Thư Dao khẩn trương, cũng biết nếu việc này truyền ra, cũng không tốt cho thanh danh của cả hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao.

"Từ trước đến nay Ngũ hoàng tử ham chơi, nhưng mà tính tình của Dao Nhi có chút mạnh mẽ. Chỉ là điều này cũng tốt, miễn cho bị người hiểu lầm!" Trưởng công chúa Hoa Phượng nói hai ba câu đã giải quyết chuyện này rồi.

Tần Thư Dao cảm kích nhìn thoáng qua trưởng công chúa Hoa Phượng, sau đó cũng cười nói: "Nhất định là trong ngày thường công chúa quá mức nghiêm khắc với Ngũ hoàng tử, hoa mai trong Tich Mai viên này thành cụm, công chúa liền thưởng cho Ngũ hoàng tử vài cành. Miễn cho Ngũ hoàng tử nhớ thương hoa mai trong phủ công chúa, lại không dám hái, cố tình lại muốn chờ dân nữ hái xong, mới đến cướp đoạt!"

Lời nói này rất dễ thương, làm một đám người đều nở nụ cười, cũng để cho Mộ Thành Hi thoát khỏi xấu hổ.

Trưởng công chúa Hoa Phượng cũng cười không khép miệng được: "Con, đồ nha đầu cứ nói ngọt!"

Tần Thư Dao ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.

Lúc này, một nha hoàn hốt ha hốt hoảng chạy tiến vào, vẻ mặt hoảng sợ: "Công chúa, không tốt. Tần cô nương kia không biết là xảy ra chuyện gì, thế nhưng trên người nổi lên từng hột bọc mũ nhỏ, nô tì thấy rất dọa người ..."

Trưởng công chúa Hoa Phượng nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi vạn phần, những người khác cũng lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Vẻ mặt Tần Thư Dao lo lắng, gấp gáp nói: "Tại sao có thể như vậy chứ?" Sau đó lại quỳ gối nói với trưởng công chúa Hoa Phượng: "Kính xin công chúa mời thái y nhanh tới coi Tam muội một chút!"

Trưởng công chúa Hoa Phượng khẽ gật đầu: "Trước tiên con đi
tới bên cạnh Tam muội nhà con. Những người khác cứ tiếp tục chơi!"

Mộ Phượng Thiên nghe nói Tần Thư Dao sinh bệnh, cũng lập tức khẩn trương đứng lên, nói: "Cô, con cũng đi nhìn một cái!"

Chuyện giữa hai người Mộ Phượng Thiên và Tần Tuyết Như mọi người đều biết đến, cho nên trưởng công chúa Hoa Phượng cũng không có ép hắn, chỉ nhắc nhở nói: "Dù sao nàng cũng là cô nương Tần gia, con đứng từ xa nhìn là được rồi!"

Dĩ nhiên Mộ Phượng Thiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của trưởng công chúa Hoa Phượng, gật gật đầu rồi đi theo Tần Thư Dao ra khỏi đình.

Tần Tuyết Như được an bài ở sương phòng phía Tây phủ công chúa, Mộ Phượng Thiên quá mức lo lắng, đi còn nhanh hơn Tần Thư Dao một chút.

Đến bên trong sương phòng, Tần Thư Dao để Mộ Phượng Thiên chờ ở ngoài, sau đó đi vào phòng trước. Lúc này Tần Tuyết Như đã đau đến lăn lộn trên giường.

Trên tay rõ ràng có bọc mủ nổi bật, ngay cả trên mặt Tần Tuyết Như cũng đều có một chút. Mặc dù bọc mủ này không ngứa, nhưng lại đau đớn cực kỳ.

Vẻ mặt Tần Tuyết Như tái nhợt, gắt gao cắn răng, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào, liền mắng to, nói: "Rốt cuộc là ngươi đã hạ độc gì cho ta?"

Lúc này nàng ta đã hết say, đau đớn trên người làm cho nàng ta khó chịu cực kỳ.

Trong lòng Tần Thư Dao thống khoái một trận, trên mặt lại một hồi mê mang cùng vô thố: "Tam muội, muội nói cái gì vậy? Muội và ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội, ta tội gì muốn hại muội như vậy chứ!"

Tần Tuyết Như chán ghét liếc mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, hừ lạnh nói: "Ngươi cút cho ta... Cút..."

Lúc này thái y đi vào từ bên ngoài, sau đó vội vàng bắt mạch cho Tần Tuyết Như, chính là qua nửa ngày, vẻ mặt thái y lại nghi hoặc nói: "Kỳ quái, sao cô nương lại có bệnh này?"

Vẻ mặt Tần Thư Dao lo lắng: "Đại phu, rốt cuộc là muội ấy bị bệnh gì, sao toàn thân lại như vậy? Vừa rồi không bị gì, sau khi uống say lại biến thành như vậy!"

Thái y lại nhìn bọc mũ trên tay Tần Tuyết Như, cuối cùng mờ mịt hỏi: "Cô nương vẫn còn xử nữ?"

Tuy rằng trên mặt, trên người Tần Tuyết Như đều đau đớn cực kỳ, nhưng mà nghe thế mặt vẫn giống như bị thiêu đốt. Nàng ta khẽ gật gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Chuyện này có quan hệ gì?"

Mày Thái y nhíu càng chặt, nhẹ giọng nói: "Loại bệnh này chỉ có nữ tử thanh lâu mới có..."

Dù sao cũng là nữ tử đàng hoàng, thái y cũng không dám lập tức kết luận.

Mà sau khi Tần Tuyết Như nghe xong vẻ mặt buồn bực, chịu đựng đau đớn, cắn răng nói: "Cái gì? Ta còn chưa lấy chồng? Làm sao có thể!"

Sau đó lại nhìn về phía Tần Thư Dao, mắng: "Có phải kẻ tiện nhân người hạ thuốc gì cho ta hay không, cho nên ta mới sẽ như vậy!"

Tần Thư Dao không nghĩ tới Ngô thị lại ác độc như thế, muốn truyền bệnh của nữ tử thanh lâu đến trên người nàng, may mắn nàng đủ cẩn thận, để Tĩnh Nguyệt cũng cẩn thận bôi ở trên người Tần Tuyết Như.

"Thái y, có phải ông nhìn lầm rồi hay không, năm nay muội muội nhà ta mới mười bốn. Làm sao có thể mắc loại bệnh đường sinh dục chứ!" Nàng cố ý nói lớn giọng, vì để Mộ Phượng Thiên ngoài cửa nghe thấy.

Quả nhiên sau khi Mộ Phượng Thiên nghe thế, lập tức vọt tiến vào, kinh ngạc nhìn Tần Tuyết Như nằm ở trên giường, thấy bọc mủ trên mặt nàng, lập tức chán ghét quay đầu.

Sau đó lại nói với thái y: "Rốt cuộc là nàng bị bệnh gì?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện