Tần Thư Dao lập tức nhìn về phía Mộ Thiếu Dục ở trên lưng ngựa, Mộ Thiếu Dục một thân trang phục màu đen, mà trên cổ tay kia quả thật buộc một mảnh vải màu mực, mặt trên dùng chỉ bạc thêu một đóa hoa Ngọc Lan, nếu không nhìn kỹ hoàn toàn nhìn không ra.
Chiếc khăn kia đương nhiên Tần Thư Dao nhận ra, thật sự là ngày đó nàng đưa đến miếu đổ nát ở thành Nam, bởi vì sợ bị người khác nhận ra, nàng còn đặc biệt dùng khăn của Tiết Nhã đưa cho nàng. Nhưng mà chiếc khăn kia làm sao có thể rơi vào trong tay Mộ Thiếu Dục được, không phải hơn một tháng trước Mộ Thiếu Dục còn ở Mạc Bắc sao?
Mộ Thiếu Dục ngồi ở trên lưng ngựa, nhẹ nhàng đi qua bên nguơì Tần Thư Dao, hắn giống như vô tình liếc nhìn Tần Thư Dao một cái.
Trong lòng Tần Thư Dao chấn động, luôn cảm thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục lộ ra chút cổ quái.
Chuyện Mộ Thiếu Dục chiến thắng trở về kinh, vượt qua cả chuyện Mộ Tử Liệt phi lễ đích nữ Hộ bộ thượng thư, mọi người bên trong kinh thành cũng đang thảo luận Mộ Thiếu Dục có dũng có mưu thế nào, chiến đấu hăng hái giết địch thế nào.
Lễ trưởng thành vào ngày mùng ba tháng ba, vốn là ngày các cô nương ra ngoài dạo chơi, nhưng mà ngày hôm đó ngoại trừ các cô nương chưa lấy chồng, còn có không ít công tử phú gia, nếu nhìn trúng, sẽ tới cửa cầu hôn.
Núi Phi Phượng cũng đã sớm bị phong tỏa, chỉ có con nối dòng của hoàng gia mới có thể ra vào.
Tần Thư Dao không muốn đi, nhưng mà Mộ Thành Hi lại sớm phái người tới Tần phủ đón nàng.
Hành động này của Mộ Thành Hi làm cho bọn người Ngô thị có chút hoang mang, Tần lão phu nhân vừa mừng vừa sợ, cũng mang theo một chút bất an nhàn nhạt.
Tần Tuyết Như cũng được mời đến, chỉ là Mộ Phượng Thiên không phái xe ngựa đến đón. Nàng ta tức giận phồng má lên xe ngựa.
Tần Thư Dao cảm thấy trong núi Phi Phượng đều là Hoàng hậu, phi tần và công chúa, mang theo Tần Khả Cầm cũng không nhất định sẽ tốt, cho nên an ủi Tần Khả Cầm vài câu, còn bản thân lên xe ngựa Mộ Thành Hi chuẩn bị.
Tính tình của Tần Khả Cầm luôn tẻ nhạt, cũng có thể hiểu được nổi khổ tâm của Tần Thư Dao, cho nên tiễn tới cửa dặn dò vài câu.
Núi Phi Phượng, trăm loài chim hướng lên trời, truyền thuyết có Phượng Hoàng từng dừng chân ở đây, cho nên mới lấy tên là núi Phi Phượng.
Xe ngựa chạy đại khái nửa canh giờ lộ trình, mới đến núi Phi Phượng.
Cửa lên núi đã sớm có ngự tiền thị vệ canh giữ, đám người Hoàng hậu cũng đã sớm dạo chơi trong núi Phi Phượng.
Tần Thư Dao vừa xuống xe ngựa, lập tức nhìn thấy Trịnh Anh Anh cũng bước từ trên xe ngựa xuống, nàng cười đi đến phía trước, nói: "Không nghĩ tới khéo như vậy, thế nhưng ở trong này gặp được muội!
Chỉ thấy gò má Trịnh Anh Anh đỏ ửng, một dáng vẻ ngượng ngùng, Tần Thư Dao còn cảm thấy có chút nghi hoặc. Lại không nghĩ rằng lại sau một lúc lâu, Mộ Thiếu Dục mặc một thân trường bào màu đen bước từ trong xe ngựa ra.
Tần Thư Dao xấu hổ cười cười, cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục.
Nếu sớm biết còn không bằng nàng đi vào trước, khó trách Trịnh Anh Anh ngượng ngùng như vậy.
Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh như băng, hơi vuốt cằm, sau đó kéo tay Trịnh Anh Anh đi về phía trước.
Trịnh Anh Anh quay đầu lại nghịch ngợm cười cười với Tần Thư Dao, sau đó nâng góc váy, đi theo sau lưng Mộ Thiếu Dục.
"Thật sự là trai tài gái sắc!" Tĩnh Nguyệt đứng sau lưng Tần Thư Dao, cười nói.
Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, chỉ là nàng luôn cảm thấy một chút cổ quái, vừa rồi dường như Mộ Thiếu Dục nhìn nàng, ánh mắt kia có dụng ý khác.
Tuy rằng Mộ Thiếu Dục đã nhiều lần cứu bản thân, nhưng mà tính tình của hắn luôn lãnh ngạo, chưa bao giờ từng chủ động nói chuyện nhiều với nàng.
Tần Thư Dao nghĩ không ra, cũng không nguyện lại nghĩ, mang theo Tĩnh Nguyệt cùng vào núi Phi Phượng.
Tiên đế từng xây dựng một tòa biệt viện lớn ở trong núi Phi Phượng, trong viện có một hồ lớn xanh biếc, bên hồ đủ loại cây liễu, lá liễu theo gió phất phới, cái bóng hiện trên mặt hồ, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Xung quanh trong trạch viện đủ có loại hoa cỏ, cũng xây dựng không ít đình hóng mát, để cho nhóm Hoàng hậu và phi tần nghỉ ngơi.
Mộ Thành Hi đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào, đi hai bước lên trên, khóe miệng nâng lên một chút ý cười: "Sao lúc này mới đến?"
Tần Thư Dao không muốn quá mập mờ không rõ với Mộ Thành Hi, cho nên
nàng vẫn tận lực duy trì khoảng cách nhất định, nhẹ giọng nói: "Chậm trễ trên đường đến!"
Mộ Thành Hi cũng không để ý, đi ở phía trước, nói: "Đi thôi, Hoàng hậu và Hiền phi đều ở đằng kia chờ!"
Hôm nay nàng đặc biệt mặc một thân váy màu tím xanh thêu cành hoa Hạnh đơn giản, búi tóc kiểu nguyệt kế, dùng một chiếc trâm phỉ thúy chạm hoa kết dây vàng rũ xuống, lại cài một đóa hoa Hạnh màu hồng nhạt, càng làm nổi bật làn da trắng nõn mềm mại. Trên tai lại mang đôi khuyên tai vòng tròn nhỏ mã não tơ vàng, theo nhịp bước của nàng nhẹ nhàng lay động.
Tuy rằng một thân trang phục này trang nhã, nhưng mà cũng lộ ra một chút hoa lệ và phú quý.
Điều này cũng là Tần lão phu nhân biết Tần Thư Dao muốn tham gia lần yến hội này, đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Tần Thư Dao gắt gao theo sau lưng Mộ Thành Hi, đi đến chỗ đình hóng mát, nhìn thấy đám Hoàng hậu và phi tần đang ngồi ở bên trong đình hóng mát, mà Trịnh Anh Anh và Mộ Thiếu Dục cũng đều ngồi ở bên trong.
Đình hóng mát này được xây dựng thật lớn, chứa được không ít người, bốn phía đều dùng lựa mỏng màu tím nhạt phủ xung quanh một vòng, những tấm lụa mỏng nhạt này như cánh chim như mặt nước, phảng phất như ở bên trong tiên cảnh nhân gian vậy.
Bên ngoài đình hóng mát đứng vài cung nữ, khi Mộ Thành Hi mang theo Tần Thư Dao đi vào đình hóng mát, các nàng ào ào cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử vạn an!"
Ngồi ở bên trong đình hóng mát, Hoàng hậu đang vui vẻ nói chuyện nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Thư Dao trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, sau đó lập tức cười nói: "Hi Nhi, cô nương này là ai? Sao chưa từng thấy qua?"
Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một chút ý cười yếu ớt, khom người, cười nói: "Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Đứng lên đi."
Tần Thư Dao đứng thẳng người, hơi cúi đầu vụng trộm đánh giá Hoàng hậu đang ngồi ở trên cao một chút, lúc này bà ta mặc một thân gấm vóc dùng sợi kim tuyến thêu hoa văn Phượng Hoàng, hoa mẫu đơn ở tay áo, trên đầu búi tóc mẫu đơn kế, trên búi tóc cài mười hai cánh Phượng chạm khắc ngà voi nạm vàng, trên tai mang một đôi khuyên tai hồng ngọc hình dạng giọt lệ, trên mặt giống như có trang điểm đơn giản, ung dung xinh đẹp cao quý nói không nên lời, hoàn toàn nhìn không ra đã là một phụ nhân bốn mươi tuổi.
Lúc này Mộ Thành Hi đứng ở một bên đã nhẹ giọng cười nói: "Vị này là đích trưởng nữ của Tần thái sư, vẫn chưa từng tiến cung, cho nên Hoàng hậu nương nương chưa từng thấy qua!"
Tần Tuyết Như thường xuyên tiến cung, đương nhiên là Hoàng hậu nhận ra, chỉ là không ngờ diện mạo của đích trưởng nữ này lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa một chút cũng không kém so với Tần Tuyết Như, mà trên người Tần Thư Dao có một loại khí chất tao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà Tần Tuyết Như chưa từng có.
"Ồ? Tần thái sư cũng thật biết che giấu, một khuê nữ như hoa như ngọc như vậy, vậy mà che giấu. Hôm nay nếu không phải là Hi Nhi mang đến, bản cung còn không biết Tần thái sư còn có một nữ nhi xinh xắn như vậy!"
Lúc này ngồi ở phía dưới bên tay phải của Hoàng hậu, một phụ nhân diện mạo xinh đẹp cười khẽ một tiếng: "Hôm qua Hi Nhi đã nói với muội, muốn dẫn một nữ tử đến, không ngờ lại là đích trưởng nữ của Tần thái sư, muội còn nghe nói đích trưởng nữ của Tần thái sư không chỉ có diện mạo xinh xắn, mà tài nghệ cũng kinh người, ngay cả trưởng công chúa Hoa Phượng cũng cực thích nàng!"