Sắc mặt Thanh Liên càng thay đổi: "Nô tì không rõ ý của tiểu thư!"
"Hừ, không rõ ư!" Tần Thư Dao cũng không cho Thanh Liên cơ hội giải thích, nói với Tĩnh Nguyệt đứng bên cạnh: "Đi gọi hai bà tử to khỏe, để bọn họ bắt Thanh Liên lại!" diễn-đàn-lê-quý-đôn
Thanh Liên vừa nghe, gấp gáp nói: "Vì sao tiểu thư bắt nô tì, nô tì lại chưa từng phạm sai lầm. Huống chi nô tì là người của Ngũ hoàng tử!"
"Người của Ngũ hoàng tử ? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là người của Ngũ hoàng tử, ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý đến hãm hại ta!"
Tĩnh Nguyệt làm việc nhanh nhẹn, cũng đã sớm đi ra cửa.
Sau một lúc lâu, có hai bà tử đi vào, nhìn thấy Thanh Liên còn cứng cổ tranh cãi với Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao nhìn thấy Tĩnh Nguyệt tiến vào, thì trầm giọng nói: "Che miệng nàng ta lại, miễn cho la to, quấy nhiễu mọi người!"
Hai bà tử lập tức nghe theo mệnh lệnh của Tần Thư Dao, lấy ra một chiếc khăn bẩn, nhét vào trong miệng Thanh Liên, sau đó lại mạnh mẽ bắt lấy tay Thanh Liên.
Sức lực của Thanh Liên đánh không lại bọn họ, chỉ chống đỡ được hai ba cái, đã bị chế phục.
Đợi sau khi mang Thanh Liên đi xuống, Tĩnh Nguyệt mới nghi hoặc nói: "Tiểu thư, Thanh Liên này thật sự nói dối?"
Tĩnh Nguyệt có chút lo lắng, Tần Thư Dao vì muốn trừ bỏ Thanh Liên, cho nên mới cố ý lừa gạt, nàng sợ đến lúc đó Mộ Thành Hi hỏi, mà Tần Thư Dao lại không giao người này ra thì...
Tần Thư Dao chỉ vào thư trên bàn nói: "Ngươi nghiêm cẩn nhìn xem!" (nghiêm túc+cẩn thẩn)
Tĩnh Nguyệt bán tín bán nghi cầm lấy thư trên bàn, tỉ mỉ nhìn một lần, cũng nhịn không được mắng: "Nữ nhân không biết xấu hổ này, lại dám chửi bới thanh danh của tiểu thư như vậy. May mắn tiểu thư kịp thời trói nàng ta lại, nếu việc này truyền ra, tiểu thư sẽ bị đối xử thế nào đây!"
Trong thư này viết đều là tình cảm nhớ nhung, toàn những câu bộc lộ tình yêu với Tần Thư Dao.
Tuy rằng Mộ Thành Hi phong lưu thành tính, nhưng mà Tần Thư Dao cũng biết Mộ Thành Hi tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ tử đàng hoàng. Hơn nữa nếu Mộ Thành Hi thật sự muốn chạm vào, cũng sẽ không dùng cách làm thấp kém như vậy.
"Hai ngày này đóng cửa, đợi qua hai ngày sau, ngươi lén lút hẹn Ngũ hoàng tử đến bên trong Cẩm Tú Các."
Tần Thư Dao luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, Mộ Thành Hi luôn là người dè dặt cẩn thận, hắn sở dĩ sẽ dùng Thanh Liên, nhất định có chỗ độc đáo của nàng ta. Nhưng mà Thanh Liên lại dễ dàng phản bội hắn như vậy, chẳng lẽ thế lực sau lưng làm cho nàng ta không còn cách nào khác? ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Tuy rằng phong trào gợn sóng ở trong hoàng cung, Tần Thư Dao không rõ ràng lắm, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng ra. Tuy rằng kiếp trước nàng hàm oan mà chết, nhưng mà cũng không biết rõ tranh đấu trong hoàng cung.
Huống chi, kiếp này nàng chỉ muốn trừ khử Hàn Thế Quân, còn có dẫm nát những người đã từng thiết kế hãm hại nàng dưới chân!
Hiện tại nàng đã thành công một nửa, chỉ cần lại nỗ lực một chút nữa, như vậy mối thù của kiếp trước có thể báo rồi.
Từ sau khi Vân di nương vào phủ, Tần Lương rất ít đến trong phòng Ngô thị, Ngô thị buồn bực không thôi, lại nghĩ không ra biện pháp gì.
"Dì, đây là màu sắc và hoa văn Vân di nương thích nhất." Tiết Nhã đưa y phục đã làm tốt đến trước mặt Ngô thị.
Trong khoảng thời gian này, Tiết Nhã cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày nàng ta đều tản bộ ở trong viện, đều sẽ cố ý đi qua viện của Vân di nương.
Ngô thị tiếp nhận xiêm y trong tay Tiết Nhã, tỉ mỉ nhìn một lần, chỉ cảm thấy thêu hoa văn sông núi ở mặt trên, trông rất sống động. Bà ta hài lòng gật đầu: "Xem ra ngươi cũng phí không ít công phu!"diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Trên mặt Tiết Nhã lộ ra một chút tươi cười vui sướng: "Bộ xiêm y này thêu mất một tháng mới thêu xong, cháu nghe nói có một loại nước thuốc, chỉ cần ngâm ở bên trong nước thuốc, để nước thuốc thấm hoàn toàn vào bên trong y phục. Như vậy có thể tạo ra được tác dụng giết người!"
Ngô thị nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: "Ngươi nói là sự thật?"
"Tiểu Nhã nói tự nhiên là thật, không đúng nhưng vậy không dám lấy đến trước mặt dì bêu xấu!"
Ngô thị nghe xong hài lòng gật đầu, lại nói: "Chỉ là nàng ta chưa chắc sẽ nhận!"
"Nếu là dì đưa, cho dù nàng ta nhận cũng chưa chắc sẽ mặc." Hai con ngươi của Tiết Nhã di chuyển qua lại, lại nói: "Cháu nghe nói qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của Vân di nương, dượng muốn vì nàng ta chuẩn bị tiệc thọ yến. Nếu ngày đó để cho nàng ta mặc vào, lại để đại tiểu thư kính rượu..."
Ngô thị nghe vậy càng thêm vui mừng: "Xem ra trong khoảng thời gian này, ngươi cũng tiến bộ không ít. Chuyện này liền do ngươi chuẩn bị, xiêm y này đến lúc đó ta sẽ để lão gia đưa lên!"
Chỉ có Tần Lương đưa xiêm y, Vân di nương mới có thể mặc. Hơn nữa xiêm y này lại làm tinh xảo tỉ
mỉ vô cùng, Vân di nương cũng chắc chắn yêu thích không buông tay.
Hai chân Tần Thư Dao cũng đã sớm lành, chỉ là nàng không muốn để cho đám người Ngô thị biết, cho nên mới luôn cố ý giả bộ bệnh, đều luôn đợi ở bên trong Hinh Hương Viện.
Từ sau khi Tần Lương có được Vân di nương, mặc kệ là với thê tử kết tóc của mình, hay là với nữ nhi của mình, đều trở nên lạnh nhạt rất nhiều. Ngược lại yêu thương mĩ thiếp này không thôi.
Tuy rằng Tần lão phu nhân có chút bất mãn, nhưng mà thấy đại nhi tử cũng không gây ra đại sự gì. Cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Lão phu nhân, nàng ta cũng chỉ là một người thiếp. Lão gia đã đau lòng như vậy, lại còn muốn làm sinh nhật cho nàng ta." Ngô thị ngồi ở bên trong Vinh Thọ Đường, cầm khăn lau nước mắt trong mắt, khóc nói.
Trong tay Tần lão phu nhân cầm phật châu được làm từ gỗ cây Đàn, nhẹ nhàng mà dịch chuyển: "Chẳng qua là tổ chức sinh nhật cho nàng, làm sao ngươi lại khổ khóc thành như vậy!"
Ngô thị dùng sức khịt khịt mũi, lại nói: "Từ sau khi nữ nhân kia vào phủ, lão gia cũng không có tới trong phòng con dâu. Trước đó vài ngày, nha hoàn bên người Vân di nương, cũng khi dễ đến trên đầu con dâu."
Chuyện này Tần lão phu nhân cũng biết đến, chẳng qua là vì một chén canh gà táo đỏ.
"Ngươi cũng đừng quá khổ sở, nàng cũng chỉ trẻ hơn ngươi. Đợi đến khi dung nhan già đi, lão đại tự nhiên cũng sẽ rời khỏi nàng. Mà ngươi đã vì lão đại sinh con dưỡng cái, cho dù thế nào, lão đại cũng sẽ không thể cùng cách ngươi!" (hòa ly)
Lời này lại là lời nói thật, sau khi Ngô thị nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy an tâm không ít.
Chỉ là trong khoảng thời gian này Tần lão phu nhân quản Tần Minh Hi rất nghiêm, Ngô thị lại nhiều lần muốn đến xem, cũng không thấy mặt, cũng làm cho Ngô thị rất nhớ.
"Lão phu nhân, cũng một thời gian rồi con dâu chưa nhìn thấy Hi Nhi." Ngô thị sốt ruột nhớ mong, nước mắt cũng chảy xuống càng nhiều.
Tần lão phu nhân cảm thấy trong khoảng thời gian này Tần Minh Hi tốt hơn rất nhiều so với trước kia, tuy rằng vẫn ham chơi, nhưng mà cũng không còn cuồng vọng tự đại như trước kia.
Bà nhìn Ngô thị, cũng biết bà ta thật sự nhớ nhi tử, liền nói với Lục ma ma một bên: "Hôm nay để Tứ thiếu gia đi Tiêu Tương Uyển, ở cùng với mẫu thâm mình thật vui vẻ!"
Ngô thị nghe xong lập tức nín khóc mỉm cười: "Đa tạ lão phu nhân!" Nói xong lại đứng lên, cúi người thi lễ với Tần lão phu nhân.
Đến sau khi về Tiêu Tương Uyển, Ngô thị lập tức sai người chuẩn bị một ít điểm tâm ngon miệng, chờ khi Tần Minh Hi đến cho hắn ăn. Sau đó lại sai người đứng chờ trước cửa, nếu Tần Lương có trở lại, liền lập tức chặn lại, chỉ nói là tứ thiếu gia tìm ông ta.
Sau một lúc lâu, Tần Minh Hi do vài nha hoàn, bà tử cùng đưa đến bên người Ngô thị.
Lúc này Tần Minh Hi đã lớn hơn năm trước không ít, tuy rằng trên mặt vẫn non nớt, nhưng cũng càng thêm ổn thỏa.
Sau khi Ngô thị thấy, lại ôm Tần Minh Hi khóc một trận, chỉ là Tần Minh Hi lại thờ ơ, thậm chí còn cảm thấy Ngô thị có chút quá mức khoa trương. Ngô thị thấy dáng vẻ của nhi tử mình như vậy, trong lòng càng thêm oán hận Tần lão phu nhân.
"Con nói với mẫu thân, hai ngày này đều đọc sách gì?" Ngô thị cầm một khối điểm tâm, đưa đến trước Tần Minh Hi, cười nói.
Tần Minh Hi cầm lấy điểm tâm ăn một ngụm, thành thật nói: "Vài ngày nay đọc Luận Ngữ và Kinh Thi!"
Ngô thị sờ đầu Tần Minh Hi, sủng nịch nói; "Thực ngoan, đợi lát nữa cha con đến đây, thì ở trước mặt cha con đọc mấy bài thơ cho cha con nghe, cũng làm cho cha con cao hứng!"
Tần Minh Hi nghe vậy ngẩn người, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Quả nhiên sau một lúc lâu, Tần Lương đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy hai người Ngô thị và Tần Minh Hi ngồi chung một chỗ nói nói cười cười, trong lòng cũng vui mừng một trận.