Ngày hôm sau, Tần Thư Dao dậy từ sáng sớm tinh mơ, vết thương trên đùi nàng vốn đã tốt rồi, chỉ là không đồng ý ra khỏi cửa, cho nên mới giả bộ chưa tốt.
Vân di nương sống ở Lạc Vân viện.
Tòa viện tử này là Tần Lương đặc biệt chuẩn bị vì Vân di nương, cũng có thể thấy được Tần Lương coi trọng Vân di nương thế nào.
Kiếp trước, Vân di nương bởi vì được Tần Lương rất yêu thích, cho nên rất nhanh sẽ bị Ngô thị giết.
Chỉ là Ngô thị dùng thủ pháp vô cùng xảo diệu, Tần Lương không hoài nghi đến trên người bà ta.
Kiếp trước Tần Thư Dao cũng không biết nguyên nhân chân chính Vân di nương chết, chỉ là Ngô thị luôn hà khắc, lại bỏ ra một số tiền để mua váy thêu hoa văn sông núi cho Vân di nương. Hơn nữa váy kia lại là Tiết Nhã thêu, lấy tính cách của Tiết Nhã, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm người may y phục.
Cho dù là lấy lòng Ngô thị, cũng sẽ không thể dùng loại biện pháp này.
Đến Lạc Vân Viện, Vân di nương cũng chỉ vừa đứng lên. Nàng ta nghe nói Tần Thư Dao đã đứng ở cửa chờ, lập tức đứng lên, ngay cả áo choàng cũng không mặc, liền bảo nha hoàn mở cửa.
Tần Thư Dao cười đi vào, may mắn đêm qua Tần Lương không nghỉ ở chỗ Vân di nương, bằng không nàng tiến vào cũng không tốt.
Vào phòng, Vân di nương lập tức bảo nha hoàn đóng cửa lại.
Nhưng mà Tần Thư Dao lại cười nói: "Không có việc gì, bà ta sẽ không phát hiện!"
Nói xong liền nhìn thoáng qua Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt lập tức đưa gói đồ cầm trong tay ra.
"Di nương nhìn một chút xem có phải bộ này không?"
Vừa vặn Cẩm Tú các cũng có một bộ y phục thêu hoa văn sông núi, đêm qua Tần Thư Dao bảo Tĩnh Nguyệt đi suốt đêm lấy trở về.
Tuy rằng Tần Thư Dao không thể khẳng định, váy thêu hoa văn sông núi của Ngô thị đưa nhất định có vấn đề. Nhưng mà bà ta đưa gì đó, vẫn không nên chạm vào.
Vân di nương để váy ra tinh tế nhìn một lần, mặc dù có mấy chỗ khác với bộ Ngô thị đưa, nhưng mà nếu không nhìn kỹ cũng nhìn không ra.
"Đa tạ đại tiểu thư." Vân di nương vui mừng cúi người thi lễ.
Tần Thư Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta đi trở về, ngồi ở trong này lâu chỉ chọc người hoài nghi!"
Vân di nương cũng không dám giữ Tần Thư Dao lại, lập tức sai người tiễn Tần Thư Dao ra cửa.
Lại qua nửa canh giờ, cửa phòng Vân di nương mới lại bị mở ra, mà Lăng Hương ngáp một cái đi vào, cũng chỉ tùy ý khom người với Vân di nương, không có một chút cung kính nào.
Trái lại Vân di nương một chút cũng không thèm để ý, tùy ý Lăng Hương ép buộc nàng.
Lăng Hương không quá quen thuộc với váy thêu hoa văn sông núi, nàng ta cũng chỉ thấy qua một lần thôi. Hơn nữa nàng ta cũng nghĩ không ra, chẳng qua là trong một đêm, lại bỗng nhiên xuất hiện một bộ giống gần như đúc bộ váy thêu hoa văn sông núi.
Lăng Hương vấn cho Vân di nương búi tóc Mẫu Đơn kế, lại cho cài cho nàng một trâm cài nhánh tua tơ vàng, cùng một chiếc trâm cài hoa Cúc nhánh tua tơ vàng, trên tai mang một đôi khuyên tai vàng ròng hình dạng giọt lệ. Lại mặc vào bộ váy thêu hoa văn sông núi tinh xảo tỉ mỉ vô cùng kia, làm Vân di nương càng thêm hoa lệ và phú quý.
Lúc này Vân di nương hoàn toàn không giống như xuất thân từ thanh lâu, ngược lại càng như là một quý phụ.
Lúc Tần Lương nhìn thấy thân trang phục và trang điểm của Vân di nương, cũng bị kinh ngạc, lại ngây ngốc đứng ở tại chỗ, thẳng đến khi Vân di nương hờn dỗi một tiếng, Tần Lương mới hồi phục lại tinh thần.
Vân di nương nâng góc váy nhẹ nhàng xoay một vòng, cười duyên nói: "Đẹp mắt không?
Ánh mắt Tần Lương nhìn chằm chằm, lập tức gật đầu: "Ừ, không tệ!"
Vân di nương thẹn thùng cúi đầu, càng thêm quyến rũ động lòng người, nàng nhìn xiêm y trên người bản thân, cười nói: "Đại phu nhân thật tốt, lại có lòng như thế!"
Vài ngày nay, Ngô thị sử dụng tất cả vốn liếng đến lấy lòng Tần Lương, cho nên Tần Lương cũng càng tốt với bà ta hơn một chút. Liên tục vài đêm nghỉ ở trong phòng Ngô thị.
Vốn Tần Lương còn có chút lo lắng, Vân di nương sẽ bởi vậy ghen ghét. Hiện tại nhìn nàng tự nhiên hào phóng như vậy cũng yên lòng, hơn nữa ông ta cũng hạ quyết tâm, nếu Vân di nương thật sự có lòng ghen ghét, như vậy nên vắng vẻ nàng vài ngày.
Dù sao Ngô thị mới là đương gia chủ mẫu của Tần phủ, cho dù ông ta có thích Vân di nương thế nào cũng chỉ là một thiếp thất.
"Đi thôi, canh giờ cũng không sớm. Phu nhân đặc biệt mời người Đức Âm Ban đến hát hí khúc."
Đến bên trong Bách Hoa Viên, đã sớm tụ tập không ít phu nhân và quý nữ.
Hôm nay vì sao Tần phủ thiết yến, tất nhiên bọn họ biết rõ
ràng. Có chút là nhìn mặt mũi của Ngô thị mà đi, chút còn lại là đến xem kịch vui.
Chỉ là mọi người thấy Ngô thị đều luôn cười khanh khách, chưa từng lộ ra nửa điểm oán hận, đều có chút kinh ngạc.
Đợi khi Vân di nương xuất hiện ở trước mặt mọi người, đều bị khí chất độc đáo trên người nàng, cùng với diện mạo tuyệt mỹ làm sợ ngây người.
Khó trách lúc trước Tần Lương sẽ không tiếc hết thảy, nạp nàng vào trong phủ.
Không nghĩ tới lại là dáng vẻ xinh đẹp thế này, khí chất cũng không tục một chút nào, ngược lại còn mang theo một chút tao nhã nhàn nhạt.
Ngô thị nhìn thấy dáng vẻ này của Vân di nương, oán hận trong lòng càng sâu, chỉ là nghĩ đến lát nữa nàng ta sẽ trúng độc bỏ mình, một chút oán hận kia mới biến mất hoàn toàn.
Trên mặt bà ta chứa đầy ý cười, người ngoài nhìn không ra tươi cười này là thật hay giả.
"Sao lúc này muội mới đến. Mọi người đều ở chỗ này chờ đấy!" Ngô thị đi lên phía trước, lôi kéo tay Vân di nương, lại nói với mọi người: "Vị này chính là Vân di nương, tuy rằng từng là nữ tử thanh lâu, nhưng mà giống như tiên tử, lại không nhiễm chút tục khí bên trong thanh lâu. Cho nên lão gia nhà chúng ta mới thích. Lão gia nhà chúng ta càng vì nàng đặc biệt làm thọ yến này!"
Tuy rằng khi Ngô thị nói những lời này, trên mặt đều luôn mang theo tươi cười ôn hòa. Nhưng mà trong lời này lại nhắc tới Vân di nương từng là nữ tử thanh lâu, chính là lấy sắc đẹp làm chủ yếu, mới có thể có đãi ngộ như thế.
Sau khi mọi người nghe xong, vẻ khinh thường trên mặt cũng càng sâu.
Chính là Vân di nương đứng ở bên cạnh Ngô thị lại không có nửa phần không ổn, đầu tiên là nàng cúi người thi lễ với mọi người, còn nói vài câu khách sáo, sau đó mới lẳng lặng đứng ở một bên.
Những phu nhân này đều không đồng ý tiếp xúc nữ nhân như vậy, cho nên mọi người cũng chỉ là gật đầu, cười cười. Mọi người đều tự chơi đùa.
Dù sao Ngô thị cũng là chủ mẫu, trong nhà có khách, tự nhiên là muốn chiêu đãi. Cho nên lúc này liền để một mình Vân di nương.
Vân di nương thấy thế tảng đá trong lòng cũng thả xuống, vốn nàng đang lo lắng Ngô thị sẽ nhìn ra được, xiêm y nàng mặc trên người không phải là váy thêu hoa văn sông núi bà ta đưa. Hiện tại xem ra, ngay cả Ngô thị cũng không nhìn ra.
Một người thiếp tổ chức thọ yến, vốn cũng không cần thiết phải bày ra động tác lớn như vậy. Chính là Ngô thị muốn để Vân di nương khốn khổ, lại muốn lấy lòng Tần Lương, cho nên người mời đến đều là phu nhân quan viên lục phẩm.
Những phu nhân này đều không đồng ý tiếp xúc với một thị thếp, cho nên ngoại trừ vừa mới bắt đầu Ngô thị mang theo nàng giới thiệu vài câu, liền không ai liếc nhìn nàng một cái. Ngược lại còn đứng cách xa nàng, giống như lần thọ yến này không liên quan đến Vân di nương một chút nào.
Trong lòng Vân di nương cũng có chút khó chịu, chỉ là trên mặt cũng luôn nở nụ cười.
Hôm nay Ngô thị đặc biệt mời những phu nhân này đến, ngoại trừ để Vân di nương xấu hổ vô cùng. Còn chính là muốn cho mọi người làm nhân chứng cho bản thân, nếu Vân di nương xảy ra chuyện, như vậy Tần Lương cũng không thể hoài nghi đến trên người bản thân.
Yến hội bắt đầu, tuy rằng Vân di nương được mời đến trên ghế chủ tọa, nhưng mà mọi người ngồi cùng bàn với nàng đều lạnh lùng nhàn nhạt với nàng, không có chút tôn trọng nào.
Ngô thị đặc biệt bảo tỷ muội trong nhà cùng chúc thọ Vân di nương, sau đó lại bảo đám người Tần Thư Dao thay phiên kính rượu Vân di nương!