Vừa về tới Biện Hiên Các, Vân Yên nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị ra cửa liền chạm mặt Dung Bích bưng nước trà tới.
"Tiểu thư, người vừa về, giờ lại muốn đi đâu a? Ah..." nói xong, nhìn vào phòng một lượt, nghi ngờ hỏi: "Sao không thấy Bích Thủy cô nương? Buổi sáng không phải nàng đi cùng tiểu thư sao?"
Nghe vậy, Vân Yên nhìn bốn phía một cái, nhỏ giọng nói: "Chuyện sáng nay ta ra ngoài không được nói với bất cứ ai, về phần Bích Thủy, ta kêu nàng ra ngoài mua một ít đồ giúp ta.
Ngươi không cần làm gì, hiện tại đi thư phòng một chuyến."
Dung Bích gật đầu, tiếp tục hỏi: "Lão gia gọi người qua sao? Người phải nói chuyện với lão gia cho tốt, dù sao hắn cũng là cha ruột người, nếu không được lão gia sủng ái, sẽ không thể sống tốt trong tướng phủ này."
Hắn thương yêu nữ nhi này khi nào vậy? Vân Yên lắc đầu, cười nói: "Dung di không cần lo lắng, ta tìm cha có chút việc, sẽ không cãi nhau với hắn.
Được rồi, ta đi đây." nói xong nàng lướt qua Dung Bích, rời đi.
Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi trêи ghế, nhíu mày nhìn văn thư, chợt nghe tiếng gõ cửa.
"Lão gia, Tam tiểu thư cầu kiến." giọng Hà Văn bên ngoài vang lên.
Đặt văn thư xuống, Vân Mặc Thành có chút khó tin và lỗ tai mình, Vân Yên tới tìm hắn? Nhớ tới chuyện ngày đó, chẳng lẽ nghĩ thông rồi?
"Để nàng vào đi."
Nhìn Vân Yên trước mặt, Vân Mặc Thành không bình tĩnh nói: "Ngươi tìm cha có chuyện gì?"
Vân Yên hành lễ với hắn, lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên là tới nói với cha chuyện hôn sự của ta, nếu thánh chỉ đã ban xuống, nữ nhi gả cho Lục vương là chuyện ván đã đóng thuyền."
Nhớ tới thái độ của Vân Yên ngày đó, nàng thật sự đã thông suốt rồi sao? Nhưng nàng nói cũng đúng, đó là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không thể theo ý nàng.
Hắn thuận miệng nói: "Biết là tốt rồi, mấy ngày nữa ta sẽ kêu Nhị nương ngươi phái ngươi dạy ngươi lễ nghi hoàng gia, tránh đến lúc đó mất mặt tướng phủ ta."
Mất mặt? Sửu nữ Vân gia dù có lễ nghĩa thế nào