Sáng sớm trong tướng phủ, bọn gia bộc bắt đầu quét dọn, mọi người đều đề cao tinh thần lên 200%, bọn họ ai cũng biết rõ, hôm nay Tứ vương gia tới làm khách, Tứ vương là đứa con được Hoàng thượng thương yêu nhất, ai dám chậm trễ chứ.
Trong đình viện trống trải, người làm đang quét dọn đường đi, không lâu sau ở cửa xuất hiện hai người, Vân Hoằng đi tuốt đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với người đằng sau, làm tư thế xin mời.
Không phải là lần đầu tiên đến Tướng phủ, nhưng mỗi lần đến đây đều là vì dự tiệc, đây là lần đầu tiên đến làm khách, hôm nay hắn đến là vì trấn an Vân Hoằng, hắn nhất quyết sẽ không lấy Vân Yên.
Mới bước vào cửa chính Tướng phủ, một thân ảnh màu tím đã xuất hiện trước mắt hắn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn sang, cách đó không xa là một cô gái mặc y phục màu tím, nàng tự nhiên, độc lập, trong tay cầm một chiếc khăn đang nói gì đó với người làm.
Trêи đầu là búi tóc Khuynh Vân chỉ cài một cái trâm ngọc, nhìn kĩ dung nhan nàng, mặt mày thanh tú nhưng trêи má trái có một vết bớt bằng ngón tay cái.
Tuy vậy nhưng trên người nàng tản ra khí chất nghiêm nghị, mặc dù giọng nói êm ái nhưng lại khiến người khác không dám lơ là, cô gái như vậy, mặc dù dung nhan không chịu nổi nhưng lại làm người ta không thể dời mắt.
Hắn ngây ngẩn cả người, hắn đã gặp nàng ở đâu sao?
Dường như nhận thấy phía trước có người, Vân Yên cười nhạt một tiếng, hành lễ với hắn, ngay sau đó mang theo Bích Thủy rời đi.
Lúc thấy nàng rời đi, sắc mặt Mộ Thanh Viễn biến hóa, muốn gọi nàng lại.
"Vương gia sao vậy?" Vân Hoằng bên cạnh thấy tình hình như thế, vội vàng hỏi, sau đó nhìn về phía Vân Yên, sao nàng không hiểu lễ tiết như thế!
Mộ Thanh Viễn nhíu mày, hỏi: "Cô gái mới vừa rồi là ai?"
Vân Hoằng vội nói: "Đó là Tam muội, Vân Yên!"
Là nàng? Vết bớt trêи mặt kia không giả được.
Nhưng vì sao không giống trong tưởng tượng? Cô gái vừa rồi lộ ra một khí chất thông tuệ, chẳng lẽ lời đồn không đúng sao?
"Vương gia, ta dẫn ngươi đến hậu hoa viên tướng phủ đi, thế nào?" Vân Hoằng