"Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" thanh âm lo lắng của Bích Thủy vang lên.
Vân Yên hạ rèm xuống, ngồi lại vào chỗ cũ: "Ta không sao, tình hình bên ngoài thế nào?"
Nghe vậy, thiếu nữ mặc quần áo xanh nhìn về phía trước, nói với giọng tức giận: "Chính là mấy tên thiếu gia nhà giàu thôi, tiểu thư đừng lo, em có thể xử lý."
Nói xong, Bích Thủy ném dây cương trong tay ra, nhảy xuống đất, hai tay chống nạnh đi về phía những nam tử cưỡi ngựa kia: "Các ngươi phi ngựa trêи đường cái làm gì? Nếu ta không kịp ghìm chặt cương ngựa, lỡ xảy ra va chạm thì sao?"
Thấy tình hình như thế, nam tử vừa mới quát to liếc sang nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh, sau đó quát vào mặt Bích Thủy: "Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả?"
Nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh hơi nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, đôi mắt như chim ưng nhạy bén quét một vòng xung quanh sau đó lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn giơ một tay lên, lạnh nhạt nói: "Thôi, chắc nàng ta cũng không cố ý."
Nghe thế, Bích Thủy cười lạnh: "Thôi? Ngươi nói thôi thì thôi sao.
Ngươi có biết tình huống lúc nãy nguy hiểm cỡ nào không? Nếu tiểu thư nhà chúng ta bị thương, ngươi có bồi thường nổi không?"
"Chuyện này là chúng ta không đúng, người đâu, cầm chút ngân lượng đưa cho vị cô nương này." Nam tử mặc cẩm bào tiếp tục nói.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Vân Yên thấy thật bất đắc dĩ, tính cách của Bích Thủy đúng là chẳng liên quan gì đến tên nàng, Bích Thủy đáng ra phải dịu dàng, bình lặng nhưng tính tình nàng ấy đúng là rất nóng nảy...!Đều là do nàng ngày thường quá nuông chiều nàng ấy.
Thấy những người xung quanh không nói gì, Bích Thủy cười lạnh, ngân lượng? Linh Lung Các bọn họ là nơi cung cấp ngọc lớn nhất Đông Việt quốc, bọn họ còn thiếu tiền sao? Nàng nói với nam tử mặc cẩm bào: "Ngươi cũng nói chuyện này là do các ngươi không đúng, vậy có phải các ngươi nên nói lời xin lỗi hay không?"
Nhìn khí thế hung hăng của nữ tử, mày kiếm của nam tử chau lại, bọn thị vệ bên cạnh vội vàng quát: "Hỗn xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Bích Thủy cười lạnh: "Chẳng lẽ là thiên vương lão tử sao? Vậy thì đã sao?"
Không khí hai bên nháy mắt trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên có một thanh âm như u lan, lạnh nhạt