Thu hồi trường kiếm, Vân Yên lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ để mặc cho người mơ ước đồ của ta tiếp tục sống sao?" Nam tử áo đen cười lạnh, trường kiếm trong tay phát sáng rạng rỡ trong bóng đêm.
Vân Yên cắn răng, trong lòng phát rét, đây là cái bẫy hắn đặt ra sao? Nàng nắm chặt kiếm trong tay, mặc kệ thế nào, nàng không thể buông tha, dù cho chết cũng không thể, nàng trầm giọng nói: "Thiên Hương đậu khấu, cho ta!"
Quanh thân nam tử đối diện tản ra hơi thở cuồng dã, hắn lạnh lẽo nói: "Ngươi có tư cách gì? Về vũ lực, ngươi cảm thấy ngươi thắng được ta sao?"
Nhìn nam tử kia không có ý tứ muốn động thủ, Vân Yên bình phục tâm tình khẩn trương, nàng trầm giọng nói: "Nói như vậy, ngươi muốn bàn điều kiện với ta?"
"Ngươi sai lầm rồi! Ta cần ngươi phục tùng!" Đôi mắt nhạy bén như chim ưng của nam tử áo đen ánh lên tia tàn nhẫn.
"A, sao ngươi cảm thấy ta sẽ nghe lệnh của ngươi sao? Thiên Hương đậu khấu, ta không nhất định phải có.
Nếu quả thật như thế, ta buông tha là được.
Ngươi cảm thấy ta sẽ bị ngươi quản chế sao?" Vân Yên cười lạnh nói.
Nghe vậy, nam tử áo đen cười lạnh: "Buông tha? Nếu ngươi thật sự muốn từ bỏ thì sẽ không đến đây, ta nói đúng không? Vân gia Tam tiểu thư Vân Yên, thậm chí còn có thân phận khác."
Sắc mặt ngưng trọng, cả người Vân Yên sững sờ nhìn người thần bí trước mắt, làm sao hắn biết thân phận của nàng, sao có thể? Nàng không cam lòng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Dạ Mị!" Nam tử áo đen liếc Vân Yên, trong mắt phát ra tia sáng lạnh lùng.
Vân Yên vô thức lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn nam tử kia, hắn là Dạ Mị?! Cái nam tử mà người trêи giang hồ nghe tên đã sợ mất mật, giết người không thấy máu, hắn giống như quỷ mị xuyên qua màn đêm yên tĩnh, tiện tay là có thể lấy mạng người ta, không có người nhìn thấy